Vợ Ơi, Anh Không [...] – Chương 12

Chương 12

Nhân lúc Thẩm Hoài không có nhà, tôi sắp xếp đồ đạc của mình vào vali. Thanh mai trúc mã, đôi bên thầm mến nhau đã trở về, tôi - người vợ kết hôn giả - cũng đến lúc rút lui. 

Ngoại trừ những món đồ xa xỉ Thẩm Hoài mua cho tôi, đồ đạc của bản thân tôi không nhiều. Tôi lại soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn, đặt cùng với chìa khóa xe trên bàn trà. 

Nhưng khi mở cửa, tôi lại đụng mặt Thẩm Hoài đang lấm lem bụi đường. Anh ta thấy tôi kéo vali, có chút sững sờ. Tôi thì về phía sau ta. 

Ừm, may quá. Ít nhất cũng không dẫn người phụ nữ đó về nhà. 

“Em cũng đi công tác sao?”

Tôi . Tôi cũng mong mình có thể đi công tác, mang về một người đàn ông cho riêng mình. 

“Ừm, chẳng phải sao?”

Tôi bóng gió. Mùi nước hoa xa lạ của phụ nữ thoang thoảng quanh chóp mũi. Lại vẻ mặt mơ màng của Thẩm Hoài, tôi lập tức cảm thấy lửa giận bốc lên, thậm chí cảm thấy mấy tháng nay thật không đáng. 

Nếu ta thẳng thắn thừa nhận mình ngoại , tôi còn có thể tôn trọng ta dám dám chịu, giả vờ ngây thơ thật sự khiến người ta coi thường. 

“Vở kịch này, em không muốn diễn nữa, ly hôn đi.”

Tôi ta với ánh mắt có chút khinh thường. Không muốn dây dưa dài dòng, tôi quay đầu lại chỉ vào bàn trà. 

“Thỏa thuận ly hôn em đã ký rồi, nếu thấy ổn thì ký đi.”

Nói xong, tôi gạt Thẩm Hoài sang một bên, kéo vali chen ra khỏi khe cửa. Đi hai bước, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu lại bổ sung một câu. 

“Theo thỏa thuận thì người phải ra đi với hai bàn tay trắng là , em không thích chiếm lợi của , cũng không thèm tiền của ! Những thứ tặng, em đều để lại hết, sau này nước sông không phạm nước giếng!”

Nói một hơi hết những lời muốn , tôi sải bước đi ra ngoài. Nhưng chưa đi mấy bước, liền bị người ta bế thốc lên. 

“Thẩm Hoài, ! Còn vali của em nữa!?”

Tôi mạnh vào lưng Thẩm Hoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...