Vợ Ơi, Anh Không [...] – Chương 1

Chương 1

Chiếc váy ngắn phong cách tiểu thư nhà giàu của tôi đâu? 

Bộ lễ phục hở lưng của tôi đâu? 

Mấy bộ đồ tôi lén mua, còn chưa kịp mặc, sao biến mất hết rồi? 

Anh ta chỉ vào ba cái bao tải lớn vứt ở cửa, hoàn toàn lạc quẻ với căn biệt thự xa hoa này: “Đều ở đó, chuẩn bị giẻ lau.”

Tôi:???

Mấy bộ đồ  mấy ngàn, mấy vạn tệ một cái, cứ thế bị quét ra khỏi cửa ư? 

Tim tôi nhỏ máu, đau đến mức không thở nổi. Nhưng không còn cách nào, tôi đang sống nhờ nhà người ta. 

Chỉ có thể dưới ánh mắt nửa nửa không của ta, gọi điện thoại cho thân: “Nhà cậu có thiếu giẻ lau không? Loại từ váy Chanel mới ấy.”

Nửa tiếng sau, dưới ánh mắt rưng rưng của tôi, thân vui sướng hớn hở cầm đi bảo bối trong lòng tôi. 

Anh ta thấy thế, hài lòng xoay người muốn quay về thư phòng. Tôi lén lườm ta một cái, lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho các tiểu thư ở quầy, bảo họ nhanh chóng để dành mấy bộ váy mới cho tôi! 

Anh ta: “Màu đen thì tốt hơn, giẻ lau màu đen chịu bẩn.”

Tôi:...???

Tôi nổi trận lôi đình: “Thẩm Hoài, rốt cuộc muốn gì!”

“Còn mua mấy bộ đồ hở hang nữa, tôi sẽ khóa thẻ của em.”

Tôi:??? 

Nhìn tủ quần áo trống trơn, tôi tức giận đến mức cả đêm không ngủ ngon. 

Ngày hôm sau. 

Tôi nhận ba cái thùng lớn. Mở ra xem, mà toàn là váy áo các kiểu của nhãn hiệu tôi thích nhất! 

Chỉ là... Tại sao tất cả đều là váy dài quá đầu gối, cổ áo cao đến tận cổ, phía sau lưng kín mít! 

Thẩm Hoài, rốt cuộc là lão già nhà Thanh bảo thủ đầu thai hay sao ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...