Vừa dứt lời, vài người xong vào, thấy thi thể tôi đông cứng, cuộn tròn một góc phía sau kệ để hàng, bọn họ hoảng sợ không thôi.
“Anh Trần, Trần chết cóng rồi.”
Thẩm Như Yên giận tím mặt: “Nói bậy! Làm sao ta có thể chết!”
Cô ta lao vào, mơ hồ thấy một bóng người cuộn tròn phía sau kệ để hàng.
Thẩm Như Yên run rẩy đi tới, tôi đi theo sau ta, tuy là đã chuẩn bị sẵn tinh thần, khi thấy thi thể của chính mình, tôi cũng có chút sợ hãi.
Mắt ‘tôi’ mở trừng trừng thẳng về phía ta, trên mặt đầy sương giá, mười ngón tay đều dính máu.
Trên mặt đất và trên tường đâu đâu cũng có dấu vết giãy giụa của ‘tôi’.
Khoảnh khắc bốn mắt nhau, Thẩm Như Yên lảo đảo hai lần, rồi sụp xuống quỳ trước mặt ‘tôi’.
Cô ta giơ tay run run muốn chạm vào, lại không dám.
“Không, người này không phải ta, không thể nào!”
“Kho lạnh bỏ hoang, sao có thể chết cóng?”
“Các người mau điều tra cho tôi, tại sao lại xảy ra chuyện như ?”
Cô ta vừa quay đầu liền thấy vết dấu tay máu in trên cánh cửa, lúc đứng lên môi lại mấp máy, sau đó nhào lại vuốt ve từng dấu tay trên cánh cửa lại ‘tôi’ đang co ro trong góc tường.
Đôi tay tuy rằng bị đông cứng vẫn còn thấy rõ vết máu, 10 đầu ngón tay đều là máu.
Thẩm Như Yên như phát điên đột nhiên chạy tới ôm lấy ‘tôi’: “Trần Trạch là cố ý đúng không? Đây toàn bộ đều là giả, muốn em sợ đúng không? Mau đứng lên đi!”
“Em không tin đã chết rồi, Trần Trạch mau đứng lên! Em sẽ không trách nữa, cũng không nữa, không cần phải suy ngẫm về chuyện đó nữa, mau! Mau đứng lên!”
“Anh gì đi, mau chuyện với em!”
Cô ta điên cuồng mà lôi kéo ‘tôi’, mà thi thể của tôi đã đông cứng, bị ta kéo liền ngã một cái đùng trên mặt đất
Thẩm Như Yên lảo đảo rồi ngã xuống đất không đứng dậy nổi nữa, ngoài cửa Lương Trí Lễ sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch, sau đó ánh mắt dần bình tĩnh: “Như Yên, cậu ấy đã chết, xin em bớt đau thương”
Thẩm Như Yên quay đầu hắn, sau đó hét lên: “Anh ấy không chết! Làm sao ấy có thể chết, không thể nào!”
Bác sĩ ta dẫn theo lắc lắc đầu: “Thẩm tổng, đã không còn dấu hiệu sống.”
Lúc này người trông coi chạy tới: “Thẩm tổng, camera theo dõi đã bị hủy, bọn tôi vẫn luôn canh giữ ở trước cửa.”
Thẩm Như Yên kinh hoàng, điều đó có nghĩa là, ngày tôi bước vào kho lạnh cũng là lúc kho lạnh khởi .
Cô ta bốn phía, run rẩy mà : “Các người việc như thế nào ?”
Cô ta cởi áo khoác ngoài, quấn thi thể tôi lại, sau đó lao ra ngoài.
“Trần Trạch, em sẽ chở đến bệnh viện, sẽ không chết đâu.”
“Nếu cứu không , tôi sẽ để mấy người chôn chung!”
Thẩm Như Yên đã cực kì điên loạn, nhấn ga lao ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện.
Tôi cũng đi theo ta, thấy dáng vẻ điên loạn đó, chỉ biết thở dài mà thôi.
“Thẩm Như Yên, bây giờ còn ra vẻ cho ai coi? Lúc trước tôi đã giải thích với rất nhiều, lại không tin tôi, một hai phải muốn cho tôi một bài học.”
“Hiện tại, tôi đã chết rồi, lại ra vẻ đau khổ này? Thật đáng ghét!”
Khóe miệng tôi cong lên mỉa mai, Thẩm Như Yên chở tôi đến bệnh viện, các bác sĩ đều bị ta dọa sợ.
“Mau cứu người, mau cứu ấy!”
Bác sĩ thấy ta ôm thi thể đông cứng của tôi đến, đồng tử co lại, sau khi xác nhận tôi đã không còn dấu hiệu sống, lắc đầu : “Thật xin lỗi, người bệnh đã tử vong!”
“Nói bậy! Anh ấy rõ ràng vẫn còn thở, tại sao các người lại không cứu?”
“Tại sao?”
Thẩm Như Yên náo loạn ở phòng cấp cứu, bất đắc dĩ, bệnh viện chỉ có thể báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến, cũng không thể tin , bởi vì tôi bị chết cóng.
Bây giờ lại đang là mùa hè.
Cũng e ngại thân phận của Thẩm tổng, cảnh sát chỉ khuyên nhủ một lúc, mang thi thể của tôi đi giải phẫu để điều tra.
Dĩ nhiên là Thẩm Như Yên không đồng ý, vì muốn điều tra rõ ràng, rốt cuộc tại sao tôi lại chết, nên ta mới đồng ý.
Bạn thấy sao?