Vợ Nhốt Tôi Vào [...] – Chương 3

Thẩm Như Yên do dự một lúc, sau đó lạnh lùng : “Không ăn không uống, dù chỉ có một chén nước cũng có thể trụ 10 ngày, ta cứng đầu như , cứ tiếp tục, tôi muốn xem ta có thể cứng đầu đến bao giờ!”

 

“Nhưng, bên trong không còn tiếng nào, tôi lo lắng, lỡ như Trần….”

 

“Không cần lo lắng, Trần Trạch rất biết cách giả vờ!”

 

Một câu của Thẩm Như Yên đã quyết định án tử cho tôi, người trông coi cũng không thể thêm gì.”

 

Lúc này Lương Trí Lễ đi đến, nghe thấy ta , khóe miệng gợi lên một nụ .

 

“Như Yên, bỏ qua đi, đã vài ngày rồi, cũng đâu có chuyện gì.”

 

“Không , ta đã khiến bị nhốt trong văn phòng rất lâu, đáng phải bị trừng .”

 

Sắc mặt Lương Trí Lễ vui sướng, ngoài miệng vẫn : “Như Yên, có phải hơi quá rồi không, dù sao cậu ấy cũng là chồng em.”

 

“Cậu ấy….. cũng là do không tốt, luôn phiền hai người, khiến cậu ấy ghen tị, em thả cậu ấy ra đi!”

 

Lương Trí Lễ chuyện dễ nghe, ngoài mặt thì như đỡ cho tôi, từng câu từng chữ đều đang buộc tội tôi.

 

Nhưng Thẩm Như Yên lại dễ dàng bị thuyết phục.

 

“Trí Lễ cứ hiền lành như , thôi , nể mặt em sẽ cho ta một cơ hội.

 

Sắc mặt Lương Trí Lễ gượng gạo, không ngờ Thẩm Như Yên lại .

 

“Sao ?”

 

Thấy sắc mặt hắn không đúng lắm, Thẩm Như Yên liền hỏi: “Làm sao ?”

 

“Không có gì, đang nghĩ, đã mấy ngày không ăn uống gì, chúng ta nên dẫn theo bác sĩ đến kiểm tra.”

 

Lương Trí Lễ có lòng tốt như ?

 

Tôi có chút nghi ngờ.

 

Nhưng mà hắn cũng không có sai, dẫn theo bác sĩ để xác nhận tôi đã tử vong.

 

Thẩm Như Yên, tôi rất là mong chờ đến khi phát hiện ra tôi đã chết, sẽ có biểu cảm như thế nào.

 

Thẩm Như Yên hít một hơi thật sâu: “Nếu ta có thể hiểu chuyện giống như thì tốt rồi.”

 

“Như Yên, dù sao thì cậu ấy cũng là chồng của em.”

 

Ánh mắt Thẩm Như Yên phức tạp, tôi không nhịn .

 

Từ trước đến nay tôi chưa từng muốn tranh giành cái gì với Lương Trí Lễ.

 

‘Chồng?’ Nghe thật mỉa mai.

 

Nếu không có chuyện này xảy ra, tôi cũng đã quyết định ly hôn với ta, tôi thực sự chịu đựng đủ rồi.

 

Lúc này đây, sắc mặt của Thẩm Như Yên tối sầm lại, giọng không thể nào nhầm lẫn: “Không cần, không cần giúp ta, Trần Trạch biết sẽ càng lên mặt.”

 

“Mỗi lần không đau chỗ này thì là đau chỗ kia, hay lại mình chưa từng qua, em biết rõ ta.”

 

“Ai cũng không giúp cho ta!”

 

“Trừ khi ta xin lỗi, nếu không sẽ không phép ra ngoài!”

 

Nghe thấy Lương Trí Lễ có chút nhẹ nhõm, đứng một bên kh6ong thêm gì nữa, còn tôi có chút kinh ngạc.

 

Thẩm Như Yên, thì ra trong tôi là loại người như .

 

Lòng tôi cực kỳ đau đớn, cũng tốt, dù sao tôi cũng đã chết rồi, sẽ chẳng còn quan tâm nữa.

 

Thẩm Như Yên rốt cuộc cũng nhớ tới tôi, dẫn người đến kho lạnh bỏ hoang kia.

 

Vừa bước tới cửa, người trông coi run rẩy: “Thẩm tổng.”

 

“Trần Trạch chịu thua chưa?”

 

“Thẩm tổng, không có, chúng tôi đứng cách cánh cửa hỏi vào, bên trong không có tiếng trả lời.”

 

“Anh Trần… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

"Tôi lo là...."

 

Thẩm Như Yên hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì phải lo? Cố tỏ ra nguy hiểm!”

 

“Mở cửa ra, tôi muốn nghe chính miệng người đàn ông này xin lỗi!”

 

Khóe miệng Lương Trí Lễ cong lên, người trong coi vội vàng đi qua, sau khi mở cửa kho lạnh ra, mọi người trợn tròn mắt.

 

Giọng của Thẩm Như Yên từ phía sau vang lên: “Kêu ta ra đây!”

 

“Thẩm, Thẩm tổng, kho lạnh, kho lạnh hình như đang hoạt .”

 

Thẩm Như Yên cũng đi qua: “Cái gì hoạt ? Mau việc đi!”

 

Lúc này, ta đang đứng ở cửa, không khí lạnh bên trong đang không ngừng thổi ra, khiến người ta run rẩy.

 

Sắc mặt Thẩm Như Yên trắng bệch: “Trần Trạch, đừng tưởng rằng tự khởi kho lạnh là tôi sẽ tha thứ cho , mau đi ra đây cho tôi!”

 

Không một tiếng , mọi người nhau ngơ ngác.

 

Thẩm Như Yên cực kỳ tức giận, do dự một lúc lâu, lại lạnh lùng : “Mang ta ra đây cho tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...