CHƯƠNG 6: MỘT GIỜ BA TRIỆU
Tiêu Mộc Diên bị Thịnh Trình Việt đến mức toàn thân mất tự nhiên, nhất là đôi mắt thâm thúy mà tràn đầy lạnh lùng của .
“Tiêu Mộc Diên! Bưng cà phê tới đây.” Thịnh Trình Việt lãnh đạm , đồng thời cũng để xuống ly cà phê trong tay kia.
Tiêu Mộc Diên cảm giác ánh mắt nóng bỏng của thư ký bên cạnh Thịnh Trình Việt. Cô biết, đó là tức giận.
Thịnh Trình Việt nhận lấy cà phê trong tay Tiêu Mộc Diên, ngón tay thon dài khi nhận lấy ly cà nhẹ vuốt qua ngón tay , rõ ràng cảm giác cơ thể trong nháy mắt đó cứng ngắc.
Đôi mắt thâm thúy lại trầm hơn một chút, chằm chằm Tiêu Mộc Diên, nhẹ nhàng thưởng thức cà phê pha. Mới nhấp vào, đầu tiên là hơi đắng, trong cà phê không cho thêm gì cả, ngay sau đó mới là đến hương vị ngọt ngào, không thể không , cà phê pha uống rất ngon.
“Sau này do pha cà phê cho tôi, vẫn là hương vị này.” Thịnh Trình Việt thản nhiên , dứt lời, liền cúi đầu xem văn kiện, giống như bên cạnh không có ai .
Tiêu Mộc Diên liền sững sờ đứng ở đó, đây là muốn gì? Tiến cũng không , thoái cũng không xong, cứ đứng ngơ ngác như hai giờ đồng hồ, cho đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa, chân cũng đứng đến tê rần. Xem ra công việc thư ký này quả thật không dễ . Có điều lương tháng hơn chín mươi triệu, nhịn.
“Mộng Huyên, có thể đi, Tiêu Mộc Diên, đi pha cho tôi một ly cà phê!” Ngay khi Tiêu Mộc Diên đang ảo tưởng về giờ nghỉ việc, Thịnh Trình Việt bất chợt lạnh lùng mở miệng, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút.
Tiêu Mộc Diên sững sốt, trong lòng bất mãn, đã tan sở tại sao lại không cho đi, trong lòng không vui, vẫn giúp Thịnh Trình Việt đi pha cà phê.
Lúc tiến vào, Thịnh Trình Việt đã thu thập xong tài liệu, chuẩn bị đi ra ngoài. Anh lướt qua vóc người Tiêu Mộc Diên, khóe miệng nhếch lên một nụ không dễ phát giác.
“Không uống cà phê nữa, cùng tôi đi tham gia tiệc rượu.” Thịnh Trình Việt vừa vừa bước dần ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Mộc Diên .
Tiêu Mộc Diên lúc này đã tức giận đến mức muốn bỏ luôn ly cà phê trong tay, người đàn ông này quá vô lý rồi đó. Cô cũng không phải là , tham gia tiệc rượu của gì? Chẳng hiểu sao cảm thấy vị tổng giám đốc này cứ thần thần bí bí, trong lòng cân nhắc có nên tiếp tục ngây ngô việc ở đây nữa hay không.
“Tham gia tiệc rượu tính vào tiền thêm giờ, một giờ ba triệu.”
Quả nhiên, Thịnh Trình Việt vừa ra những lời này, Tiêu Mộc Diên liền chạy như bay đi theo. Một giờ ba triệu, như nếu đi theo ba giờ đã có chín triệu rồi?
Trên mặt Tiêu Mộc Diên lập tức lộ ra nụ , nhanh chóng đi theo.
“Tổng giám đốc Thịnh, tiền thêm giờ có thể trả luôn hay không?” Tiền thêm giờ như vẫn là nên nhận sớm một chút thì tốt, biết đâu quên không nhớ ra thì phải thế nào?
Khóe môi Thịnh Trình Việt nhếch lên một cái, cong lên một độ cong lạnh lùng, bất chợt xoay người.
Mà Tiêu Mộc Diên sao cũng không nghĩ tới lại đột nhiên xoay người, muốn thu chân đã không kịp, đầu đụng vào cơ ngực rắn chắc của .
“Nếu muốn đầu hoài tống bão*, một lát nữa vẫn kịp. cùng tôi diễn một vở kịch hay sẽ có thưởng còn quá mức tưởng tượng của .” Giọng của trầm thấp mà cám dỗ, đôi mắt thâm thúy thoáng qua một tia sáng. Cô thích tiền thì liền cho , muốn cầm tiền cũng là nên bỏ ra một ít hy sinh.
(*) Đầu hoài tống bão: chỉ việc lao vào lòng người ta để tranh thủ sự tín nhiệm, sự thích v.v…
Tiêu Mộc Diên mở to mắt gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, có thể ngửi hương chanh thoang thoảng trên người , rất dễ ngửi, thoáng chốc khiến mê mệt, không khỏi gật đầu. Trong đầu không khỏi hiện quang cảnh buổi tối sáu năm trước.
Bạn thấy sao?