Vợ Nhỏ Mang Thai [...] – Chương 10

CHƯƠNG 10: TRẢ GIÁ

Sau khi ra khỏi biệt thự, vẻ mặt của Thịnh Trình Việt trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, cùng với sự dịu dàng vừa rồi giống như là hai người.

Tiêu Mộc Diên biểu cảm thay đổi trong nháy mắt của Thịnh Trình Việt, rõ ràng hơi sửng sốt một chút, trên thế giới quả thực có người trở mặt nhanh như hay sao?

“Tổng giám đốc Thịnh, tiền thưởng của tôi…”

“Đến phòng kế toán của công ty lĩnh đi.” Anh lãnh đạm , trong giọng dường như còn chứa một tia mất kiên nhẫn, người phụ nữ này có thể đừng mở miệng ngậm miệng đều là tiền hay không?

Tiêu Mộc Diên ngược lại không quan tâm đ ến sự mất kiên nhẫn của Thịnh Trình Việt, cái quan tâm là sẽ cho bao nhiêu tiền? Dựa theo lời , biểu hiện của hôm nay có phải đã xem như qua ải rồi hay không, còn nhớ rõ lúc ấy giơ “hi” với , ba triệu thêm hai triệu, là năm triệu rồi. Hơn nữa bộ quần áo này của nếu bán đi, kiểu gì cũng phải thêm mấy chục triệu.

Cô hôm nay thật là kiếm lớn mà, chờ gom góp ít tiền, một thời gian nữa sẽ vào nhà tù thăm ba. Cho dù đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với ba, suy cho cùng ông ta cũng là ba , dưỡng dục mười tám năm. Bất kể đến lúc đó cần bao nhiêu tiền, cũng sẽ chuộc ba ra ngoài.

“Tổng giám đốc Thịnh, xin hỏi tiền thêm giờ hôm nay là bao nhiêu?” Tiêu Mộc Diên bất ngờ hỏi, tính một chút hôm nay có thể kiếm bao nhiêu, sau này nếu như còn gặp chuyện như nhất định sẽ còn đi tiếp, Mộc Diên sẽ không khó với đồng tiền.

Thịnh Trình Việt đột nhiên thắng xe gấp, người phụ nữ này vẫn còn đang hỏi tiền hay sao? Chẳng lẽ không phát hiện không vui hay sao?

“Cô muốn bao nhiêu tiền?” Thịnh Trình Việt đột nhiên sáp lại gần Tiêu Mộc Diên, hơi thở lạnh lùng vờn quanh , ngũ quan như điêu khắc cũng bao trùm một tầng lạnh lùng.

Tiêu Mộc Diên theo bản năng rụt cổ một cái, mở to mắt người đàn ông cực phẩm gần trong gang tấc này, đang hỏi muốn bao nhiêu tiền sao? Vậy muốn bao nhiêu, có phải liền có thể cho bấy nhiêu hay không?

“Năm mươi triệu!” Tiêu Mộc Diên giơ tay ra, quơ quơ trước mặt Thịnh Trình Việt, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia thoáng qua vẻ mong đợi.

Thịnh Trình Việt tà ác nhếch khóe môi, cong lên một độ cong ngạo nghễ, lần nữa sáp lại gần Tiêu Mộc Diên, cho đến khi chóp mũi tuấn dường như muốn đụng phải sống mũi Tiêu Mộc Diên, mới ngừng lại.

Tiêu Mộc Diên theo bản năng lui về phía sau, cho đến khi không thể lui nữa, nhiệt độ trong xe nháy mắt tăng cao, tư thế của hai người bọn họ vào lúc này cũng lộ vẻ cũng mập mờ hết sức.

“Cho năm trăm triệu.” Thịnh Trình Việt bất ngờ lên tiếng, giọng vẫn dễ nghe như cũ lại tràn đầy vẻ châm chọc.

Tiêu Mộc Diên biểu cảm của Thịnh Trình Việt, cũng không phải người ngu, trực giác cho biết Thịnh Trình Việt tức giận. Mặc dù đối với với năm trăm triệu kia quả thực khao khát vô cùng, hiện tại cũng không dám tỏ ra vui vẻ .

“Ngủ với tôi một đêm!” Giọng Thịnh Trình Việt lại vang lên lần nữa, khiến trong đầu Tiêu Mộc Diên lập tức nghĩ tới buổi tối sáu năm trước, cái buổi tối triền miên cùng người xa lạ đó.

Biểu cảm của chớp mắt bỗng trở nên lạnh lùng, lại coi là dạng phụ nữ đó. Chuyện sáu năm trước là một sự sỉ nhục, tuyệt đối sẽ không cho phép sự nhục nhã đó xuất hiện trên người một lần nào nữa.

Thịnh Trình Việt Tiêu Mộc Diên bất , trong lòng gần như đã xác định ý nghĩ của Tiêu Mộc Diên. Những người phụ nữ này bất kể bề ngoài có cao ngạo như thế nào đi nữa, mục đích cuối cùng cũng chẳng qua là muốn quyến rũ mà thôi, những chuyện này đều đã thành quen.

Môi mỏng quyến rũ chợt nhích lại gần Tiêu Mộc Diên, khóe miệng mang theo khinh thường nở nụ nhàn nhạt. Liền cảm thấy trên môi mềm nhũn, trong lòng cả kinh, môi của thật mềm, thật ngọt.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên cũng đột nhiên run lên, nhất thời dâng lên một cảm giác nhục nhã, người đàn ông này là muốn dùng tiền để nhục sao? Vậy ta tìm nhầm người rồi.

“Bốp!” Một tiếng tát rất chói tai vang lên trong xe, Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt bốn mắt đối diện.

Thịnh Trình Việt đột nhiên tách ra khỏi Tiêu Mộc Diên, đồng tử như tản ra khói mù, lạnh lùng không mất đi khí chất tôn quý. Tiêu Mộc Diên trong lòng hốt hoảng, sẽ không thủ với đấy chứ.

“Xuống xe!” Giọng lạnh như băng không một chút độ ấm, vẫn là dễ nghe như .

“Hả? Cái gì?” Tiêu Mộc Diên nhất thời không phản ứng kịp, trợn mắt Thịnh Trình Việt.

Nhưng một giây kế tiếp, đã bị Thịnh Trình Việt quẳng lại giữa xa lộ, lúc này mới ý thức mình xảy ra chuyện gì, trên mông nhất thời truyền tới đau đớn kịch liệt.

Tiêu Mộc Diên nghiến răng. Bỏ đi, không so đo với Thịnh Trình Việt, chỉ cần đưa tiền là , có thể vì tiền mà nhẫn. Vừa chuẩn bị đứng dậy, lại đột nhiên phát hiện váy đã bị rách một đường thật dài, lộ ra đến bắp đùi.

Tiêu Mộc Diên cả kinh, vội vàng giơ tay sờ vào vệt rách dài, ngồi thụp xuống đường trong lòng đau như cắt. Mấy chục triệu của cứ như mà biến mất!

Bất ngờ, một áo khoác âu phục màu đen bay về phía , trực tiếp đắp trên đùi của , sau đó chiếc Lamborghin nổi bật phiên bản hạn chế kia cũng như mà biến mất…

Trong lòng không khỏi khinh bỉ, thật là một ác ma, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có, lại để một phụ nữ yếu đuối giữa xa lộ như rồi đi mất, không phải chỉ là một bạt tai thôi sao? Loại đàn ông háo sắc như , hẳn cũng nhận bạt tai không ít lần đâu nhỉ.

Vừa nghĩ vừa tức giận đứng lên, lấy áo khoác Thịnh Trình Việt ném cho buộc ngang eo, tiêu sái rời đi. Chỉ là thỉnh thoảng không nhịn mà xoa xoa cái mông, té đến nở hoa luôn rồi.

Chịu đựng cái mông đau, đến công ty đi tìm kế toán lãnh lương. Năm mươi triệu. Wow, kích đến ch ảy nước mắt, thật ra là cái mông đau đến ch ảy nước mắt, đúng là không uổng công bị té mà, số tiền này cũng đáng, phải ôm thật chặt trong tay.

Một buổi chiều không thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt, cũng ôm tiền thầm vui một buổi chiều.

Buổi tối, Tiêu Mộc Diên quyết định dắt theo hai đứa nhỏ cùng Trương Bân Bân đi ăn một bữa, mặc dù bộ lễ phục đắt giá đó đã hỏng, lấy về năm mươi triệu cũng đủ khiến cho vô cùng sung sướng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...