“Thì học thôi. Anh rất thích học, đặc biệt thích toán Olympiad…”
“Đúng là kỳ quái…”
Làm sao có người thích toán chứ?
Anh khẽ: “Hồi đó nhà toàn là cúp và bằng khen, điều mẹ vui nhất là lau chùi cúp cho .”
Nhắc đến mẹ, ánh mắt thoáng chút u buồn.
“Tiếc là bà không khỏe, không kịp gặp em.”
Mũi tôi chợt cay cay.
Tôi chưa từng trải qua cuộc đời của , không thể cảm nhận đầy đủ nỗi đau của .
Chỉ vài lời ngắn ngủi, tôi đã thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều.
Còn , để có ngày hôm nay, chắc chắn đã phải nỗ lực hơn người bình thường gấp bội.
Nhìn gương mặt , tôi không khỏi thấy xót xa, hỏi nhỏ:
“Châu Đình Duy, những năm qua, sống một mình, chắc đơn lắm đúng không?”
Anh nhẹ, cúi đầu xoa xoa đầu tôi.
“Không sao, quen rồi.”
Tôi nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Chỉ lặng lẽ ôm lấy eo , ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt đầy thương của .
Tôi vươn tay, tháo kính một cách thuần thục, nhón chân lên hôn nhẹ.
“Cho một cái ôm thương và một nụ hôn.”
Tôi định hôn lướt qua, giữ lấy cổ tôi, đổi thế chủ , khiến nụ hôn trở nên sâu hơn.
Lúc đó, trên bầu trời phía trên tòa lâu đài công viên, pháo hoa rực rỡ bung nở.
Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, tôi chỉ cảm thấy trong đầu mình cũng đang rực sáng như pháo hoa.
“Sang Ninh, cảm ơn em.”
Anh ghé sát tai tôi, thì thầm.
Gió đêm dịu dàng, ánh đèn lấp lánh, tôi lén tháo chiếc bờm tai mèo trên đầu xuống.
“Châu Đình Duy, nếu muốn cảm ơn em, đội cái này lên không? Em rất tò mò đội nó trông sẽ thế nào.”
Tai mèo lấp lánh kết hợp với vẻ lạnh lùng của thầy giáo Châu, đúng là sự tương phản đáng .
Chậc chậc, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rất có hình ảnh.
Anh nhíu mày, từ chối: “Đây là thứ con các em đội thôi.”
“Ai ? Anh xem, bên kia có con trai cũng đang đội, còn sáng lấp lánh kìa.”
Tôi chỉ tay về phía một cặp đôi không xa.
“Không …” Anh vẫn đầy vẻ khó chịu.
“Này, chỉ đội một chút thôi, để em một cái rồi gỡ xuống.”
Tôi bắt đầu giở trò nũng, vẫn không lay chuyển.
“Không …”
Người này đúng là rất để ý hình tượng.
Không thèm quan tâm, tôi nhón chân định trực tiếp đội lên đầu .
Không ngờ, lại nhanh chóng bỏ chạy.
“Thầy Châu, đừng ngại mà!”
16
Tôi đuổi theo trong khu vui chơi.
Người đông quá, bất cẩn va phải ai đó.
Tôi vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Nghe thấy tiếng tôi, Châu Đình Duy cũng vội quay lại .
“Châu Đình Duy?”
Đối phương là một chị trông khá tri thức. Nhìn thấy , chị ta có vẻ ngạc nhiên.
Bình tĩnh lại, ánh mắt chị ta lướt qua tôi, rồi nở nụ nhẹ.
“Bạn à?”
Châu Đình Duy bước đến, nắm lấy tay tôi, đáp:
“Vợ tôi.”
Chị ta thoáng sững người, rồi nhanh chóng :
“Chúc mừng .”
Chị ta lại , tiếp tục:
“Chuyện lần trước tôi đề cập, suy nghĩ thế nào rồi?”
Gương mặt vẫn bình thản, chỉ lịch sự đáp:
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Vài câu ngắn ngủi, hai người chào nhau rồi tạm biệt.
Nhưng trực giác mách bảo tôi, mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản.
Tôi không kìm , hỏi:
“Cô ấy là ai?”
Anh khẽ ho một tiếng:
“Trước… trước đây là cũ…”
Tôi lập tức cảm thấy khó chịu.
“Hay lắm, Châu Đình Duy, hết thanh mai trúc mã rồi lại đến cũ, cũng nổi tiếng phết nhỉ!”
“Sang Ninh, đừng hiểu lầm, đó đều là chuyện từ rất lâu rồi.”
Anh lúng túng nắm lấy tay tôi, cố giải thích.
Tôi hất tay ra, tức giận :
“Đừng có dỗ, đội tai mèo cho em xem đi!”
“Không muốn!”
Tôi giận thật rồi, như con lợn chạy Tết, khó mà bắt lại.
“Mấy năm rồi còn liên lạc, lại còn úp úp mở mở kêu ‘suy nghĩ’. Suy nghĩ cái gì? Anh kết hôn rồi!”
Anh lúng túng ôm lấy tôi, vội vàng giải thích:
“Cô ấy đã có chồng, con cũng ba tuổi rồi.”
“Cô ấy gần đây về nước nên mới liên lạc với , không như em nghĩ đâu. Cô ấy muốn mời về viện nghiên cứu của họ việc.”
Tôi khựng lại…
“Vậy có định đi không? Em nghe lương nghiên cứu ở nước ngoài cao hơn trong nước rất nhiều.”
Hồi đó, cũng có công việc lương cao ở nước ngoài mời ba tôi, ông từ chối thẳng.
Châu Đình Duy lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Đất nước đã bồi dưỡng , phải đáp lại tổ quốc.
“Hơn nữa, bây giờ còn có em, có ba mẹ. Anh chắc chắn sẽ ở lại để bên cạnh mọi người.”
Tên này, chỉ vài câu đã khiến tôi không nên lời.
“Cô ấy… ấy chính là nữ tiến sĩ Đại học Yale mà người ta đồn sao?”
Tôi không nhịn sự tò mò.
“Nghe , mối đầu khó mà quên , đúng không?”
Châu Đình Duy bóp nhẹ tay tôi, chậm rãi giải thích:
“Chúng tôi chỉ bên nhau một thời gian ngắn. Trước khi tốt nghiệp, ấy đề nghị chia tay, rồi đi du học và định cư ở nước ngoài luôn.”
Tôi bừng tỉnh: “À, hóa ra bị đá à~”
“Vậy không thấy tiếc sao?”
Anh nắm chặt tay tôi, nghiêm túc trả lời:
“Hồi đó còn trẻ, chỉ là một cậu nhóc nghèo. Cô ấy chỉ tỉnh táo đưa ra lựa chọn đúng, không có gì để tiếc nuối cả.”
“Thế… hồi hai người hẹn hò thường gì?” Tôi vẫn không buông tha.
“Đọc sách, thảo luận chuyên môn.” Anh thẳng.
“Còn gì nữa…”
Câu dang dở, tôi đã bị ôm chặt vào lòng.
“Khác với cảm giác khi ở bên em.”
Tôi hừ nhẹ: “Khác chỗ nào?”
“Với ấy, giống như hai đồng đội cùng ngưỡng mộ nhau.
“Còn với em, là người , là vợ chồng.”
Giọng trầm ấm, mang theo chút từ tính, văng vẳng bên tai tôi.
“Là cảm giác khó kiềm chế bản thân.”
Một câu “khó kiềm chế bản thân” thật sự khiến tôi nghẹn lời.
“Châu Đình Duy, em thấy càng ngày càng biết cách chuyện đấy, phải chăng lén đi học thêm?”
Tôi túm lấy vạt áo , giả vờ chất vấn.
Tên đàn ông già này, đúng là càng lúc càng giỏi.
Anh ngượng: “Anh có tra trên mạng.”
Tôi liền nheo mắt đầy ẩn ý, :
“Khai thật đi, có phải còn lén xem mấy trang web nhỏ không? Không thì sao tiến bộ nhanh thế ?”
Mặt thoáng qua chút lúng túng, vẫn cứng miệng không thừa nhận.
“Tốt lắm, thầy Châu, không ngờ lại ‘ngầm lố’ thế này.”
Tôi nắm lấy cơ hội, bắt đầu trêu chọc .
“Người luôn giữ vẻ lạnh lùng, cao quý như , lại lén xem mấy trang đó…
“Ôi chao chao, thầy Châu, lúc xem nghĩ gì thế?”
Không lại tôi, dùng cách khác để “bịt miệng” tôi.
“Nghĩ về em.” Anh khàn giọng .
Tôi thở hổn hển, đỏ bừng mặt, lườm một cái, tạm thời tha cho .
“Sang Ninh, không thể cho em cuộc sống giàu sang, cũng không có nồng cháy.”
Anh kéo tôi vào lòng, tôi đầy nghiêm túc.
“Nhưng có thể cho em sự chung thủy suốt đời với hôn nhân, với em.
“Anh chỉ có thể cho em một cuộc sống no đủ, yên bình, nhẹ nhàng.
“Anh sẽ cố gắng đối xử tốt với em, cố gắng trở thành người chồng tốt, không để em hối hận vì đã lấy .”
Chỉ vài lời của lại lòng tôi xáo .
Tôi không nhịn , ôm lấy một cái.
“Châu Đình Duy, hồi nhỏ mẹ em hay bảo, sau này lấy chồng thì phải lấy người như ba.
“Bây giờ, em tìm rồi.”
Buổi tối về nhà, bận rộn trong bếp, còn tôi thay đồ thoải mái, cuộn mình trên sofa chơi điện thoại.
Ánh đèn sáng rực, cửa sổ sạch bóng, cả căn nhà ngập tràn sự ấm áp.
Khoảnh khắc này, tôi nhận ra không cần phải rầm rộ, không cần thề non hẹn biển.
Chỉ cần như thế này, nhẹ nhàng như dòng nước chảy, không phản bội, không hoài nghi, giản dị và trong trẻo.
Giữa những vụn vặt của cuộc sống thường ngày, lại tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
17
Ăn xong, cùng tôi xem phim truyền hình.
Tôi nằm trong vòng tay , trêu:
“Thầy Châu, xem hiểu Chân Hoàn Truyện không đấy?”
Anh nghĩ vài giây: “Cũng ổn, dễ hơn phương trình vi phân chút.”
“Thế thích phi tần nào trong phim?” Tôi tò mò hỏi tiếp.
“Không thích ai cả.” Khả năng sống sót của khá cao.
“Không , phải chọn một.”
Anh ngập ngừng chút rồi : “Vậy, Thẩm Quý Nhân đi…”
Tôi ngạc nhiên: “Nhưng ta là người xấu mà?”
“Em không thấy ấy ngốc ngốc sao? Cũng hơi dễ thương.”
“Wow, Châu Đình Duy, hóa ra thích mấy ngốc đẹp.”
Anh nín , tôi, khẽ gật đầu.
Nhận ra mình bị “chơi”, tôi thẹn quá hóa giận, cắn một cái vào cằm .
“Đồ ngốc, em ngốc à?”
“Không, không, là dễ thương mà…”
Vài phút sau, tôi chỉnh lại tóc, nghiêm túc tuyên bố:
“Từ hôm nay, em sẽ chăm chỉ học hành, thi công chức cho bằng .
Bạn thấy sao?