“Không cần.”
Người đàn ông dừng lại, ánh mắt sắc bén lướt qua, đôi mắt phượng lấp lánh trong bóng tối, như một con chim ưng mang theo sự hung hãn đáng sợ. Ánh mắt ấy chẳng giống gì với sự dịu dàng hay thương, mà đầy vẻ lạnh lùng, quyết đoán.
Khi này ra “người đàn ông của tôi,” sao ông ấy đột nhiên lại cảm thấy kiêu hãnh như ? Một cảm giác khó tả, như thể ta đã hoàn toàn chấp nhận và thừa nhận sự tồn tại của mình trong thế giới này.
Ông ấy đưa tay sờ mũi, tác quen thuộc khi trúng con mồi. Tài xế ngồi cạnh hiểu ngay, đó là dấu hiệu cho thấy ông ấy đã có ý định. Cậu ba nhà họ Cố không chỉ coi người phụ nữ này như một đối tượng để kết hôn theo hợp đồng, mà có lẽ ông còn có những âm mưu khác.
“Tôi cần toàn bộ thông tin về ấy. Nhân tiện, tìm hiểu xem ấy thích mẫu người đàn ông thế nào,” ông ra lệnh, giọng không hề lộ vẻ .
“Vâng thưa ông.”
Chim ưng sắp hành rồi!
Không lâu sau, những thông tin về Hứa Minh Tâm nhanh chóng thu thập và rơi vào tay ông nội nhà họ Cố. Ông nội, dù đã ngoài 60, vẫn khỏe mạnh, minh mẫn, đôi mắt sáng như chim ưng săn mồi, theo dõi từng thái của những người trong gia đình.
Ông nhẹ, đôi mắt sáng rực khi thấy Hứa Minh Tâm trên màn hình. “Cô này nhất định phải con dâu của tôi! Tôi muốn này! Mau ra lệnh cho cậu ba, mau chóng đưa này về nhà. Ta rất thích này!” ông , giọng tràn đầy hào hứng.
...
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm đứng trước cửa biệt thự, đôi chân như đeo chì, không thể nhúc nhích. Mọi thứ xung quanh dường như đang xoay tròn, không thể bỏ đi, chỉ có thể đứng đó, bối rối và hoang mang.
Một ông lão mở cửa ra, lễ phép : “Cô Hứa, tôi là quản gia của cậu ba, có thể gọi tôi là An. Cậu ba còn có chút việc cần phải giải quyết, sẽ nhanh chóng trở về ăn tối cùng .”
Hứa Minh Tâm cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cô thầm nghĩ trong lòng, mình thật sự chỉ cho có lệ thôi mà, sao lại thành ra thế này? Cô không muốn ăn tối với cậu ba nhà họ Cố!
Cô đứng như trời trồng, không biết phải gì. Chú An thấy , đành phải kéo vào trong biệt thự, bàn tay ông lão như đã quen thuộc với mọi huống như thế này.
Bước vào phòng ăn, chỉ thấy bàn ăn đã bày biện vô cùng chu đáo. Món ăn thịnh soạn, những ngọn nến lung linh, tạo nên một bầu không khí lãng mạn đầy ánh nến. Nhưng đối với Hứa Minh Tâm, cảnh tượng này chẳng thể khiến cảm thấy hạnh phúc. Cô không còn tâm trí nào để thưởng thức bữa tối, chỉ có một suy nghĩ duy nhất: sao để thoát khỏi nơi này.
Những tin đồn về cậu ba nhà họ Cố cứ liên tục hiện lên trong đầu . Một người đàn ông già, với sở thích kỳ lạ, tính cách quái đản, và đặc biệt, một khuôn mặt mà người ta là vô cùng xấu xí. Cậu ba, con trai của cả, lớn hơn ông ấy, ông ta vẫn sống độc, không có ai bên cạnh. Những lời đồn về chuyện giường chiếu của ông ấy thì càng đáng sợ hơn, cho rằng ông không thể đáp ứng nổi nhu cầu của một người phụ nữ.
Cô tự hỏi, liệu những tin đồn ấy có phải sự thật không? Đêm nay, đã bị lột sạch quần áo mà ông ấy lại không cần , có thể thấy, những lời đồn đó cũng không phải là không có cơ sở.
Cô đã tưởng rằng mình thoát cậu ba nhà họ Cố, ai ngờ, phóng viên lại xuất hiện, và lại tự đào hố chôn mình. Cô không còn sức để khóc, chỉ cảm thấy mọi thứ đều đang sụp đổ. Trong đầu , thậm chí đã xuất hiện suy nghĩ muốn chết để giải thoát khỏi nỗi ám ảnh này.
Đúng lúc đang bế tắc, một giọng vang lên giật mình.
“Thưa ông, mời ông vào trong.”
Cuối cùng thì, cậu ba nhà họ Cố đã trở lại.
Bạn thấy sao?