Vỡ Nát Hạnh Phúc – Chương 2

4.

Giang Uyển chiếc nhẫn kim cương, gương mặt trẻ trung lộ rõ vẻ hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.

Cô ta nghiêng đầu Bùi Viễn, “Tổng giám đốc, cái này quá quý giá, em không thể nhận.”

Bùi Viễn bước lên, nắm chặt tay tôi, nghiến răng hỏi nhỏ, “Diệp Băng, em đang cái gì ?”

Tôi gạt tay ta ra, vẫn giữ nụ tươi tắn trên môi.

“Không phải muốn tôi xin lỗi sao? Tôi đã đúng theo cầu của . Chiếc nhẫn này là thích hợp nhất, đặc biệt là khi mặc váy cưới. Cô bé Uyển của chắc chắn sẽ là dâu xinh đẹp nhất, Bùi Viễn, thấy đúng không?”

Lễ cưới của tôi và Bùi Viễn ngày xưa rất đơn giản.

Khi đó là năm đầu tiên chúng tôi đến Giang Thành, chúng tôi chẳng có gì cả.

Sống chung trong căn phòng ẩm thấp dưới tầng hầm, cùng nhau ăn mì gói…

Có những lúc việc muộn ở công ty, khi về nhà, mùi thơm của món mì xào bên lề đường khiến tôi chảy nước miếng.

Nhưng một phần mì xào giá mười tệ, tôi tiếc không dám mua.

Có lần, Bùi Viễn ôm tôi khóc.

“Băng Băng em khổ quá. Em là tiểu thư, hà tất phải như thế này? Hay là em về nhà đi, chờ thành công rồi sẽ đến cưới em!”

Tôi lấy tay bịt miệng ta lại, “Không như , em đã quyết tâm cùng rồi.”

Anh ta lục túi, gom hết tiền lẻ đủ mười tệ, mua một phần mì xào.

Chúng tôi ngồi trên ghế nhựa, chia nhau từng miếng…

Đó là phần mì xào ngon nhất tôi từng ăn.

Năm sau, công việc của công ty bắt đầu khởi sắc, Bùi Viễn cầu hôn tôi.

Khi chúng tôi đi đăng ký kết hôn, thậm chí không có váy cưới.

Trên đầu tôi chỉ có một chiếc khăn voan nhỏ, và tất nhiên không có chuyện chụp ảnh cưới.

Khi cầm giấy chứng nhận kết hôn ra ngoài, Bùi Viễn đã đỏ mắt và hứa với tôi:

“Anh sẽ chăm sóc em suốt đời! Nếu phản bội em, sẽ mãi nghèo khổ, cả đời không hạnh phúc!”

Ngay lúc đó, có một cặp đôi mới cưới bước ra, mặc váy cưới lộng lẫy, chiếc nhẫn kim cương trên tay khiến ai cũng phải ngoái .

Bùi Viễn xấu hổ cúi đầu, ngay sau đó tôi với ánh mắt kiên định.

“Anh nhất định sẽ để em mặc chiếc váy cưới đẹp nhất, đeo chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất! Sau này, mỗi kỷ niệm ngày cưới chúng ta đều phải chụp lại một bộ ảnh cưới!”

“Những gì người khác có, vợ cũng phải có!”

Bùi Viễn đã thực hiện lời hứa của mình.

Mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới, ta đều cùng tôi chụp một bộ ảnh cưới mới và mua tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương.

Kim cương ngày càng lớn hơn, tôi luôn đeo chiếc nhẫn đầu tiên mà ta tặng.

Bùi Viễn hiểu rõ ý nghĩa của chiếc nhẫn này đối với chúng tôi, vì lo lắng.

“Diệp Băng, em đang ? Anh biết có thể đã hơi nặng lời, việc em tặng nhẫn cưới của mình cho người khác có nghĩa là sao?”

Tôi .

Bùi Viễn là đàn ông, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ hiểu hết ý nghĩa của chiếc váy cưới.

Chiếc váy cưới mà Giang Uyển mặc khi chụp hình với ta là loại váy dành cho phụ nữ mang thai, sự khôn ngoan của ta lộ rõ, chỉ có Bùi Viễn vẫn nghĩ ta là con thỏ ngây thơ, dễ bị tổn thương.

Cô ta thư ký cho Bùi Viễn đã hai năm, và chính ta là người đặt lịch hẹn chụp ảnh ở studio.

Cô ta biết tôi sẽ đến chọn ảnh, và biết tôi sẽ xem trang cá nhân của ta.

Chủ tiệm ảnh với diễn xuất vụng về đã sớm bán đứng ta, sao ta có thể để tôi thấy ảnh cưới của Bùi Viễn với một người phụ nữ khác?

Chỉ có một khả năng, ai đó muốn tôi thấy.

Tôi về phía sau Bùi Viễn, thấy Giang Uyển đang đứng đó, ánh mắt đầy ghen tuông, từng ngón tay tôi nhẹ nhàng gỡ tay Bùi Viễn ra.

“Bùi Viễn, Giang Uyển của chắc là đang mang thai phải không? Không cưới sớm thì con sẽ trở thành con ngoài giá thú đấy.”

“Ly hôn đi, tôi sẽ để hai người toại nguyện.”

Mặt Bùi Viễn tái mét, hoảng hốt lắc đầu phủ nhận.

“Mang thai gì chứ? Anh không hiểu em đang gì cả?”

Tôi chỉ về phía Giang Uyển, “Anh không biết sao? Hỏi thư ký nhỏ của , ta sẽ rõ.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi, dứt khoát và gọn gàng.

4.

5.

Tôi không về nhà, mà đi thẳng ra bờ sông.

Tôi đã đến thành phố này năm năm, ngoài Bùi Viễn ra, tôi thậm chí chẳng có lấy một người .

Tôi bị mờ mắt, chưa từng nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.

Tôi gọi điện cho luật sư mà tôi quen, rằng tôi muốn ly hôn và tôi muốn tranh đấu để giành phần tài sản lớn nhất có thể.

Dù sao, không còn , thì ít nhất tôi phải có tiền.

Tình và bánh mì, tôi phải giữ lại một thứ.

Lần này, tôi chọn tiền bạc.

Tối về đến nhà, thật bất ngờ, Bùi Viễn lại ở nhà.

Anh ta đeo tạp dề, bưng một nồi canh ra.

“Em , nấu những món em thích, còn hầm canh em hay uống nữa, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Trên bàn là gà xào cay, cá nấu ớt, canh phổi heo, và rau xào.

Tôi không đến đũa.

“Sao , không hợp khẩu vị à?”

Tôi ta, đã hơn một năm rồi không vào bếp phải không?

Tôi nhẹ nhàng , “Từ khi tôi bị đau dạ dày, tôi không còn ăn cay nữa.”

Bùi Viễn sững lại một chút, như chợt nhớ ra việc tôi bị đau dạ dày, vội vàng múc cho tôi một chén canh, tôi đẩy ra.

“Tôi không ăn phổi heo, rau cũng không cần gắp cho tôi, tôi không ăn cải ngồng.”

Tôi đứng dậy, “Anh cứ ăn đi.”

Đấy, khi không còn nữa, mọi thứ đều trở nên rõ ràng như .

Những gì thích hay không thích, ta sẽ không còn nhớ nữa.

Trước đây, ngay cả hành lá tôi không ăn, ta cũng sẽ cẩn thận nhặt từng cọng ra cho tôi.

Nhưng bây giờ, những điều tôi thích hay ghét, có lẽ không còn nằm trong mối quan tâm của nữa.

Bùi Viễn đứng lên, nắm lấy tay tôi.

“Em , xin lỗi. Em tha thứ cho không? Anh chỉ là nhất thời lầm lỡ, thật sự không có cảm với ấy!”

Tôi ta, cố tìm lại những dấu vết của con người ngày xưa.

Nhưng không có gì cả.

Bây giờ, Bùi Viễn đã trưởng thành, điềm đạm và đầy cuốn hút, mỗi cử chỉ đều toát lên sự lịch lãm.

Nhưng ta không còn chân thành như trước nữa.

Tôi nhẹ nhàng hỏi ta.

“Anh còn nhớ những gì đã khi chúng ta kết hôn không? Anh sẽ chăm sóc tôi suốt đời, không bao giờ phản bội tôi, đã quên mất rồi.”

“Người mà tôi , là Bùi Viễn chỉ một mình tôi. Trái tim của tôi rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho mình ấy. Nhưng ngược lại bây giờ trái tim đã lớn, có thể chứa rất nhiều người.”

Bùi Viễn đứng dậy, nhíu mày tôi.

“Anh chỉ phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều có thể mắc phải, cũng đã nhận sai rồi, tại sao em còn không buông tha? Tại sao em lại trở nên hẹp hòi như những người phụ nữ hay ghen tuông đó chứ?”

Tôi nhạo.

“Người khác phạm lỗi, nên cũng phải phạm lỗi à? Mọi người đều sẽ chết, sao em không thấy đi chết?”

Mặt Bùi Viễn đỏ bừng, “Em thật độc ác! Chúng ta không thể chuyện một cách tử tế sao?”

Tôi mở bản thỏa thuận ly hôn, đưa bút cho ta.

“Anh ký vào đây, chúng ta sẽ chuyện đàng hoàng.”

Bùi Viễn nắm chặt tay tôi, dùng ánh mắt từng là biểu hiện cầu xin mà thích nhất tôi.

“Em , thật sự rất em, đừng giận nữa không? Cùng lắm là sa thải Giang Uyển, không?”

Tôi ta, không rời mắt, hỏi thẳng:

“Anh có thật lòng không bao giờ gặp lại ta nữa? Kể cả đứa bé trong bụng ta?”

Khi chúng tôi kết hôn, Bùi Viễn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, bận đến mức không có thời gian cho bất cứ thứ gì.

Thêm vào đó, ta tôi đến nỗi không muốn tôi chịu bất kỳ tổn thương nào, và rằng chúng tôi sẽ là cặp vợ chồng không con.

Khi đó, ta ôm tôi và , “Anh có mình em là đủ rồi.”

Nhưng bây giờ, ta lại , “Anh không ta, cần một đứa con để thừa kế tất cả những gì có. Cô ấy trẻ, khỏe mạnh và cờ đang mang thai.”

“Có người sinh con cho em, cơ thể em sẽ không bị hỏng, không phải tốt hơn sao?”

“Chỉ cần em đồng ý, sau khi ta sinh con, sẽ mang về cho em nuôi. Còn về phần Giang Uyển, cho ta một khoản tiền là xong thôi.”

Tôi không thể tin nổi, ta: “Giang Uyển đồng ý sao?”

Bùi Viễn , vẻ mặt đầy tự tin.

“Em không hiểu ấy rồi, ấy là một người rất đơn thuần. Cô ấy ở bên chỉ vì thôi. Cô ấy đã không cần danh phận, không cần gì cả, chỉ cần sinh cho một đứa con là đủ rồi.”

Tôi suýt thì lên.

Giang Uyển là người đơn thuần? Chỉ ta? Không cần tiền, không cần danh phận?

Giờ thì tôi mới nhận ra, hóa ra Bùi Viễn mới là người mù quáng trong .

Tôi rút tay mình ra khỏi tay ta.

“Nhưng Bùi Viễn, tôi thấy bẩn.”

Tôi rất muốn biết, nếu Giang Uyển ở bên Bùi Viễn, sau khi biết ly hôn xong ta chẳng còn gì.

Lúc đó, ta còn không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...