1
Hình như, ta luôn gặp nhị công tử Tần Vương phủ – Tần Chí Phàm.
Khi thì hắn cưỡi ngựa phi ngang qua đầy vẻ kiêu ngạo.
Khi thì ghé mua châu báu, ta vô trông thấy qua tấm rèm ngọc.
Ngay cả lúc cùng các tỷ muội dạo chơi ngoài thành, hắn cũng cờ xuất hiện cùng hữu.
Các tỷ muội thường cảm thán:
“Tần công tử thật tuấn tú, xuất thân lại cao quý, trong cung còn có một vị quý phi là mẫu của chàng, ai gả cho chàng đúng là phúc đức ba đời.”
“Đừng mơ mộng nữa, Tần gia chỉ xứng với thiên kim danh giá, huống chi là đích tử út trong nhà, muốn kết thân với công chúa cũng là chuyện trong tầm tay.”
“Vậy không lẽ chúng ta chỉ đứng xa mà ngắm thôi sao?”
“Còn biết gì khác đây!”
Các tỷ muội vừa giỡn vừa vui , sau đó ai cũng im lặng thầm nghĩ.
Còn ta, Tần Chí Phàm là người thế nào nhỉ?
2
Lần ấy theo mẫu thân và hai tỷ tỷ đi lễ chùa, ngay cả khi quỳ trước Phật, ta vẫn cảm giác có ánh mắt nào đó luôn dõi theo mình.
Liếc xung quanh, chỉ thấy khách hành hương vãng lai, lại không khỏi nghi ngờ chính mình.
Mẫu thân trách:
“Đang bái Phật mà không chuyên tâm!”
Ta vội vàng thu người lại, chỉnh sửa tư thế quỳ, không nhịn sang hai tỷ tỷ.
Cả hai đều mang dung mạo xinh đẹp, không cần hỏi cũng biết hẳn đang cầu cho một đấng lang quân như ý.
Mẫu thân còn , nếu , bà cũng muốn giữ lại một đôi rể hiền bên mình, vì thế càng nôn nóng muốn hai tỷ sớm định thân.
Còn ta, đành tùy ý cầu cho quốc thái dân an, phụ mẫu bình an mạnh khỏe .
Rời khỏi chùa, đại tỷ bỗng phát hiện chiếc quạt tròn của mình để quên ở trong điện.
Ta tự nguyện quay lại tìm.
Trước khi đi, đại tỷ cố ý dặn dò:
“Người ta có hỏi gì, cứ bảo là quạt của muội rơi, đừng lôi tỷ vào.”
Nói rồi, đại tỷ kéo rèm kiệu che kín.
Ta nhún vai, thoăn thoắt quay trở lại, không ngờ quả thật tìm chiếc quạt trong hậu điện.
Đi dọc một lối nhỏ tĩnh lặng, ta lại gặp Tần Chí Phàm.
Từ xa, chỉ vài bước chân, hắn đã đến ngay trước mặt.
Khiến ta muốn tránh cũng không .
Hoảng hốt, ta giơ chiếc quạt của đại tỷ che ngang mặt, không dám thẳng.
Hắn chỉ bước tới gần hơn, cúi đầu ta.
Tán lá xanh lay dưới ánh nắng, phản chiếu đôi hài nhung màu đen điểm gấm của hắn.
Hắn nhíu mày, từ trên cao xuống, đôi mắt đào hoa kia ánh lên vẻ tò mò đầy trêu chọc.
Dường như hắn đã đứng đợi ta từ lâu, thấy ta xuất hiện liền nở nụ , ta ngẩn ngơ bất .
Giọng hắn trầm ấm vang lên:
“Nàng tên là Diệp Lạc Lạc? Hai chữ ‘lạc lạc’ quả nhiên thanh thoát như chính cái tên.”
Ta sững sờ, ngay cả chiếc quạt trên tay cũng quên không che chắn nữa.
Đầy đầu ta chỉ còn lại một câu hỏi:
Tại sao…
Tại sao lại giống một tên háo sắc như ?
3.
Tên háo sắc ấy chính là Tần Chí Phàm, xuất thân hiển hách, phong thái phi phàm.
Nghe đâu phụ thân hắn là Tần Vân, từng giữ chức quan trọng tại phủ Lạc Dương.
Mẫu thân hắn, phu nhân họ Triệu, cũng là người xuất thân từ danh gia vọng tộc.
Hắn còn có hai vị tỷ tỷ tài mạo song toàn.
Không nhịn , ta hỏi thẳng hắn:
“Công tử đến đây có việc gì sao?”
Tần Chí Phàm khẽ ho một tiếng, nét mặt hơi lúng túng.
“… Nàng đã từng đính hôn chưa?”
Ta: “…”
So với các tỷ tỷ, tuổi của ta vẫn còn nhỏ, chưa đến độ bàn chuyện hôn nhân đại sự.
Vậy mà hắn lại thẳng thừng hỏi ta có đính hôn chưa, khiến ta nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
“Cái… cái gì cơ?”
Có vẻ như Tần Chí Phàm cũng nhận ra sự đường đột của mình, hắn mím môi, gãi gãi sau đầu rồi vội sửa lại:
“Ngày mai nhà ta mở tiệc, nàng có muốn đến chơi không?”
Ta nghẹn lời.
Đây xem là lời mời ư?
Từ trước tới nay, khách khứa đều phải chủ mẫu đích thân gửi thiệp mời, còn kiểu mời bâng quơ như thế này… thật khó mà tin .
Chưa kể, ta chỉ là một nữ tử, sao có thể tùy tiện qua lại với nam nhân như ?
“Không!” – Ta đáp dứt khoát.
Tần Chí Phàm lại tỏ vẻ dò hỏi:
“Thật sự không đến sao?”
4
Ta vốn nghĩ lời mời hôm đó của Tần Chí Phàm chỉ là câu .
Nhưng không ngờ, hôm sau, ta thực sự gặp lại hắn trong hoa viên nhà mình.
Ta bối rối xung quanh, không biết nên trốn đi đâu.
“… Công tử muốn gì ở đây?”
Tần Chí Phàm mỉm , ung dung ngồi xuống chiếc ghế đá dưới bóng cây:
“Đừng lo, ta không trèo tường. Đường đường chính chính đi qua cửa chính của quý phủ.”
Hóa ra, mẫu thân ta cùng hai tỷ tỷ đã sang Tần phủ khách, chỉ còn ta vì nhỏ tuổi nên phải ở lại nhà.
Nha hoàn Tiểu Thúy vô bị Tần Chí Phàm bắt gặp ở hoa viên, giờ đây nàng đứng bên cạnh, vẻ mặt nửa lo lắng nửa tủi thân, len lén quanh.
Còn Tần Chí Phàm thì đang ngồi đó, ngắm những con cá chép vàng bơi lội trong hồ.
Dáng vẻ ung dung như khiến ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
Dựa vào gia thế hiển hách của mình, hắn luôn mọi thứ một cách đường đột, nay lại dám không chút kiêng dè mà tìm đến tận đây.
Nhìn thấy vẻ mặt ta sắp bật khóc, Tần Chí Phàm vội vã giải thích:
“Đừng sợ, ta chỉ muốn gặp nàng một chút thôi.”
“Ta thật sự đi đường chính vào đây.”
Tần Chí Phàm giải thích, hắn thêm:
“Ca ca ta, Tần Chí Ngôn, đang cùng phụ thân của nàng bàn chuyện quan trọng, giờ hai người họ đang bàn bạc trong thư phòng. Ta rảnh rỗi không có việc gì , phụ thân bảo ta ra ngoài dạo một vòng, thế là ta tới đây.”
Nghe , ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, hắn không điều gì khiến ta thêm phần khó xử.
Hôm qua, hắn chặn đường ta một cách đột ngột, ta suốt đêm thao thức, không tài nào ngủ yên.
Vậy mà hôm nay, hắn lại bất ngờ xuất hiện trong hoa viên nhà ta.
Nếu chuyện này bị phụ mẫu hay hai tỷ tỷ ta phát hiện… thì ta biết phải sao?
“Công tử… vẫn nên rời đi thì hơn.”
Ta khẽ khàng khuyên nhủ.
Tần Chí Phàm lại mỉm trêu chọc:
“Quý phủ tiếp đón khách thật đặc biệt.”
Hắn còn ra vẻ ấm ức:
“Đây là lần đầu tiên ta bị một nữ tử đối xử lạnh nhạt như .”
Ta không biết phải đáp thế nào, chỉ đành im lặng.
Dù sao, chuyện chính sự ta cũng chẳng tiện xen vào.
Tần Chí Phàm nhặt từ đâu một nắm cỏ rồi rải xuống hồ cho cá ăn, vừa vừa tùy ý :
“Cho cá ăn cần biết cân đối, cá đói thì không tốt, mà ăn quá nhiều cũng sẽ bị no đến chết.”
Hắn vừa vừa ta, ánh mắt dường như ẩn chứa điều gì sâu xa.
Ta lặng lẽ chớp mắt, thầm nghĩ đến hồ cá trong phủ. Cá trong hồ luôn cho ăn vừa đủ, vì mẫu thân thường dặn dò nha hoàn phải chăm kỹ, sợ cá ăn quá no hoặc đói quá sẽ chết.
Câu của Tần Chí Phàm bỗng khiến ta liên tưởng đến cảnh của chính mình.
Phụ mẫu đã dồn tất cả nguồn lực để bồi dưỡng hai tỷ tỷ, còn ta chỉ mong không liên lụy mọi người.
Lời của Tần Chí Phàm nghe có vẻ kỳ quái, khi suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy không hề vô lý.
Đột nhiên, hắn quay sang hỏi ta:
“Nàng đã bao giờ ăn cá nướng chưa?”
“Phủ ta chỉ có hấp hoặc nấu cháo, cá nướng thì chưa từng ăn qua.”
Ta nhẹ nhàng đáp, ánh mắt thoáng hiện vẻ tò mò.
Tần Chí Phàm mỉm :
“Ở ngoài kia, người ta thường bắt cá ngay tại chỗ, xiên que, đốt lửa trại, nướng chín rồi rắc thêm chút muối, hương vị còn ngon hơn cả sơn hào hải vị trong phủ.”
“Thật sao?”
Đôi mắt ta sáng bừng, không giấu vẻ háo hức.
Chuyện như thế, ta chưa từng nghe qua, lại càng chưa trải nghiệm. Một con cá đơn giản, chỉ rắc muối rồi nướng lên bằng lửa than, chẳng phải sẽ ám đầy mùi khói sao?
Tần Chí Phàm khẽ :
“Sau này ta sẽ đưa nàng đi thử.”
Chỉ một câu , bầu không khí giữa chúng ta bỗng chốc trở nên như mang theo một bí mật không thể chia sẻ cùng người khác.
Dường như, trong khoảnh khắc ấy, tâm trí ta cũng bị khuấy , giống như mặt nước trong hồ vừa bị ai đó quấy nhẹ, không thể trở lại tĩnh lặng.
Chẳng mấy chốc, mẫu thân đã trở về.
Hai tỷ tỷ của ta, Diệp Triều Nhan và Diệp Mộ, theo sau, sắc mặt chẳng lấy gì vui.
Triều Nhan bực bội :
“Hừ! Chỉ là con một vị Thừa tướng, dựa vào đâu mà lại phải mài mực cho nàng ta? Chẳng lẽ chỉ vì phụ thân vừa mới nhậm chức?”
Diệp Mộ cũng phụ họa:
“Đại tỷ còn mượn cớ mài mực để chỉ bảo đôi chút, coi như không thiệt thòi. Còn muội thì bị nhét vào đám tiểu thư quyền quý kia, đến một câu cũng không chen vào .”
Mẫu thân nhấp một ngụm trà, các tỷ với ánh mắt nghiêm khắc:
“Sao không biết nhẫn nhịn một chút? Cũng tốt, để các con hiểu rõ thế nào mới là dáng vẻ của kẻ có quyền thế thật sự. Lần này Tần phủ mở tiệc, phu nhân Tần gia sắp xếp yến hội lớn đến không sót một chi tiết, đó mới gọi là bản lĩnh. Các con còn phải học hỏi nhiều.”
Hôm nay, Tần gia mở tiệc để đón dâu tương lai của đại công tử Tần Chí Mộ. Hai tỷ tỷ ta vì không lọt vào mắt xanh của các quý nhân, đành tay trắng quay về. Vì thế, chẳng ai dám nhắc đến chuyện của Tần Chí Phàm.
Sau bữa cơm tối, phụ thân đột nhiên nhắc tới chuyện Tần Chí Phàm đã ghé qua phủ.
Không khí trong phòng lập tức trở nên khác lạ.
Mẫu thân giữ vẻ điềm nhiên, vẫn hạ giọng :
“Con nhà chúng ta có điểm nào không xứng với Tần công tử chứ? Dẫu sao, Tần Chí Phàm cũng chỉ là một công tử không nắm thực quyền, lại mang tiếng ham chơi, gả cho chàng ta cũng không tính là thiệt thòi.”
Phụ thân nhíu mày, trầm giọng :
“Triều Nhan lớn hơn Tần Chí Phàm những hai tuổi đấy!”
Mẫu thân :
“Sao lại nghe chuyện con ôm gạch xây tường chứ?”
Rồi bà xoay người, tiếp tục bàn đến quy củ của các gia tộc quyền quý trong kinh thành, ánh mắt liền hướng sang Diệp Mộ.
“Thật ra, Mộ cũng là một lựa chọn tốt. Tính cách Mộ dịu dàng, dễ mến, dung mạo cũng không thua kém ai, lại từng ta tận tâm dạy dỗ. Gả cho Tần công tử, chắc chắn có thể đảm đương vai trò ấy.”
Phụ thân nghe thì không khỏi ho khan, ngắt lời mẫu thân:
“Nàng bớt nóng vội đi! Tần công tử vốn mang tiếng là kẻ phóng túng. Ta còn nghe chàng ta từng từ chối thánh chỉ ban hôn với một vị công chúa kia nữa.”
Mẫu thân lạnh:
“Dẫu có là công chúa thì cũng lớn tuổi, đã còn không biết đối nhân xử thế, sao sánh với Tần công tử tài hoa chứ?”
Phụ thân hừ một tiếng, chậm rãi :
“Gái lớn nhà chúng ta thì gì? Mộ và Nhan đã lớn, tính cách thì nhút nhát, liệu có khiến Tần công tử vừa ý không?”
Ta bỗng giơ tay lên, ánh mắt qua tất cả, rồi hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ nữ tử nhà chúng ta lại không đủ tư cách?”
Bạn thấy sao?