Sở Châu Châu không hạ sốt, tôi không dám chợp mắt.
Tôi sợ nếu chậm một chút, sẽ mất cậu mãi mãi.
Ngày rời Thượng Hải, trời mưa rất lớn.
Đứng bên lề đường, tôi biết rõ lần đi này sẽ không quay lại.
Nhưng khoảnh khắc đó, trái tim tôi trống rỗng.
Đau quá, rồi cũng không thấy đau nữa.
Ngoài hành lang, Sở Châu Châu hát đến mệt, lại như mèo con, rên rỉ ở cửa.
Tôi không biết cậu bế về lúc nào.
Chỉ biết rằng, đứng trong bếp những giọt nước mưa rơi trên gờ đá, từng giọt từng giọt.
Giống như lần tôi ôm cậu, lưỡng lự bên cửa sổ.
…
Không lâu sau, Hà Phi Trần có vẻ thêm chút ưu tư trên gương mặt.
Anh cố gắng che giấu, vẫn chăm sóc tôi chu đáo như thường.
Túi đồ chuẩn bị sinh đã kiểm tra kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác.
Những cuốn sách về nuôi dạy trẻ chất thành chồng cao, đọc đi đọc lại.
Tôi ăn sáng xong, thấy vẫn đọc sách, không khỏi ngạc nhiên:
“Hôm nay không chạy xe à?”
Anh lúng túng ngẩng đầu, giọng cố tỏ ra bình tĩnh:
“À, nhờ ông Trương chạy giúp mấy chuyến, sắp đến ngày sinh của em rồi.”
Anh sợ tôi sinh sớm, không kịp về.
Lái xe tải, mỗi chuyến mất ít nhất bảy, tám tiếng.
Nhưng tôi biết không thật.
“Có chuyện gì xảy ra à?”
17
Nghe xong, tôi tức đến mức ngón tay run rẩy.
Hà Phi Trần vẫn dịu dàng an ủi tôi:
“Không sao đâu, khỏe mà, có thể chịu khổ, mẹ con em sẽ không đói.”
Anh đã lái xe tải cả đời, vì tôi mà bỗng dưng mất việc.
Trong nghề này, tài xế có kinh nghiệm không lo thiếu việc.
Nhưng tìm mấy ngày liền không , rõ ràng có người đứng sau can thiệp.
Anh cẩn thận đưa bát canh gà đã nấu xong đến trước mặt tôi.
“Anh tiêu xài ít, tiết kiệm một khoản, đủ để xoay sở.”
Anh , cùng lắm thì mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, sau này tôi muốn ăn gì có thể tiện tay lấy.
“Cửa hàng này tùy hứng mở, muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng.”
Anh vẫn đang cố gắng trấn an tôi.
“Em không hay là sầu riêng đắt, không nỡ mua sao? Sau này mở cửa hàng, em cứ ăn thoải mái.”
Tôi bật , nước mắt lại lăn dài.
Anh không thích mùi sầu riêng, vì tôi thích, thường ôm một quả về đầy hớn hở.
Tôi ăn thỏa thích, còn nín thở trốn vào bếp.
Anh không phải người giàu có như Sở Trừng, sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nhưng luôn nâng niu tôi trong tay, sợ bàn tay thô ráp tôi đau.
Còn khi ở bên Sở Trừng, cách ta thể hiện sự quan tâm chỉ là đưa cho tôi túi quà sau mỗi chuyến đi.
Anh ta thậm chí không nhận ra những thứ ta tặng tôi vẫn còn nguyên đó, không hề mở ra.
Tôi không phải người đồng hành mà ta muốn khoe khoang, những món đồ đó tôi chẳng có cơ hội dùng đến.
Bây giờ, chỉ cần tôi ho khan vài tiếng, Hà Phi Trần cũng sẽ dỗ dành tôi uống thuốc:
“Ngoan ngoãn nào, thuốc này hơi đắng, uống xong nấu cho em bát chè.”
Còn trước kia, ngay cả khi tôi sốt đến mơ màng, gọi Sở Trừng mang thuốc về, ta cũng chỉ với giọng bực bội:
“Sao mà cứ ba ngày hai bữa là em lại ốm thế?”
Mỗi ngày, Hà Phi Trần đều âm thầm nhắc nhở tôi rằng, một người thực sự là như thế nào.
Người đàn ông tốt như , tôi không thể để ấy phải buồn phiền.
Khi Sở Châu Châu lại một lần nữa đứng ngoài cửa, vào với ánh mắt tội nghiệp, tôi mở cửa:
“Vào đi.”
Cậu nhóc mừng rỡ bước vào, bàn tay nhỏ giơ lên trước bụng tôi, rồi dừng lại.
“Con… con có thể chạm vào em bé không?”
Tôi gật đầu, đôi mắt cậu sáng rực vì vui sướng.
Bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi.
Rồi cậu cúi đầu xuống, dán sát vào bụng, một lúc sau bỗng giật mình như bị ai đó đá.
Sở Châu Châu ngẩng đầu lên, bối rối tôi.
“Con… con trước đây cũng ở trong bụng mẹ như thế này sao?”
Phải, cũng thế đấy.
Còn nghịch hơn cả em bé này, lúc nào cũng đá trong bụng tôi.
Cậu như bừng tỉnh, vui vẻ lại ghé sát bụng tôi.
“Con… con sắp rồi sao?”
“Châu Châu, đừng đến tìm nữa.”
Cậu run rẩy, ngẩng đầu lên tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tôi đưa tay xoa nhẹ lên đầu cậu.
“Con có rất nhiều người thương, không nhất thiết phải là .”
18
Ngày tôi sinh là một buổi sáng sớm, khi những cơn đau chuyển dạ bắt đầu.
Tôi ướt đẫm mồ hôi, vịn tay vào cửa bước ra, Hà Phi Trần cuống cuồng đỡ lấy tôi.
Tôi quay lại nhắc:
“Chiếc chăn nhỏ quên mang theo rồi.”
Anh vội vàng “ừ ừ” rồi quay vào lấy nó, ôm ra ngoài.
Khi chúng tôi xuống đến tầng trệt, Sở Trừng đang nắm tay Sở Châu Châu đi tới.
Anh ta kéo theo một chiếc vali, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Thấy tôi, ta vội vàng tiến tới:
“Sắp sinh rồi à?”
Nhưng chẳng ai để ý đến ta, tôi đau đến mức cắn chặt răng.
Sở Châu Châu mặt tái nhợt, chạy theo chúng tôi vài bước rồi dừng lại.
Tôi nghe cậu bé gọi khẽ phía sau:
“Mẹ ơi…”
Nhưng tôi không quay đầu.
Xe của Sở Trừng theo sát chúng tôi, đến tận bệnh viện.
Anh ta trông còn hoảng loạn hơn cả Hà Phi Trần, liên tục chỉ huy người dưới sắp xếp phòng bệnh.
Hết lần này đến lần khác :
“Phải tốt nhất, tất cả phải là tốt nhất.”
Nhưng rõ ràng, chỉ có ta là người không tốt nhất.
Anh ta cũng là người mà tôi không muốn thấy nhất.
Tôi bị sự phiền nhiễu của ta cho mất kiên nhẫn, cuối cùng hét lên:
“Anh có thể đi ngay không? Tôi không muốn thấy , cả cậu nhóc đó nữa!”
Sở Châu Châu bị tôi chỉ thẳng mặt, sợ hãi đứng ngay đơ, người khẽ run lên.
Cậu há miệng như muốn gọi tôi, không dám thốt thành lời.
Những cảm kìm nén bấy lâu trong tôi bùng nổ hoàn toàn giữa cơn đau đẻ.
“Bây giờ xuất hiện thì có ích gì? Tôi đã không cần các người từ lâu rồi.”
“Sở Trừng, chẳng phải chính đã sao? Đứa trẻ không thể giao cho tôi, bảo tôi ra giá!”
Câu này khiến sắc mặt Sở Châu Châu càng thêm tái nhợt.
“Trong mắt , đứa con mà tôi mang nặng đẻ đau chỉ là một món hàng trao đổi.”
“Trong mắt cha mẹ , tôi sinh nó chẳng qua để trèo cao.”
“Vậy trong mắt , nó đáng giá bao nhiêu?”
19
Anh ta hết lần này đến lần khác đưa con trai ra lá chắn, khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Anh quên rồi sao? Mẹ tôi bị đột quỵ lần thứ hai như thế nào?”
Đúng là ta đã chăm sóc tôi trong nhiều năm, có những điều ta chưa từng cho tôi biết.
Năm thứ hai chúng tôi hẹn hò, cha mẹ ta đến thăm phòng bệnh của mẹ tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng những người quen sống trong nhung lụa lại có thể thốt ra những lời lẽ cay nghiệt đến thế.
Ngày hôm đó, sau khi họ rời đi, mẹ tôi không ngừng rơi nước mắt.
Tối hôm đó, bà bị đột quỵ lần thứ hai.
Mọi chuyện này, mãi đến khi tôi rời khỏi cha con họ, cờ gặp một người hộ lý ở bệnh viện, tôi mới biết toàn bộ sự thật.
Tôi không thể quên dáng vẻ và giọng điệu sinh của người hộ lý khi tái hiện lại những lời họ đã .
Giống hệt như sắc mặt tái nhợt của Sở Trừng lúc này, khi ta cố gắng tiến lại gần tôi.
“Yên Yên, họ già rồi, họ đã hối hận rất nhiều chuyện.”
“Vậy hãy để họ hối hận đi, cả nữa!”
Tôi từng chữ rõ ràng:
“Đưa con trai đi ngay, tôi không muốn thấy các người nữa.”
Đến khi tôi đẩy vào phòng sinh, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Sở Châu Châu.
“Không phải bố mẹ chỉ giận, sẽ không thực sự bỏ con sao?”
“Bà ấy có đứa con khác rồi, bà ấy thực sự không cần con nữa.”
Tôi nhắm mắt lại.
Dù không có đứa con khác, tôi cũng đã không cần cậu từ lâu.
Khi trời vừa rạng sáng, tôi như kéo ra khỏi những cơn đau và mồ hôi ướt đẫm.
Tiếng khóc chào đời vang lên vang vọng, như một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực tôi, khiến lòng tôi dịu lại.
Tôi nghe thấy giọng ngạc nhiên và vui mừng của y tá:
“Là một bé , xinh xắn lắm.”
Một bàn tay nắm chặt lấy tay tôi.
Giọng của Hà Phi Trần tràn đầy niềm vui:
“Là con , cảm ơn em, vợ .”
Cơn gió nhẹ bên ngoài khẽ lướt qua, tôi như thấy hình ảnh mẹ mình năm nào, mỉm khâu từng đường kim mũi chỉ trên chiếc chăn nhỏ.
Hình ảnh ấy giờ như hòa vào tôi.
Chúng tôi đều đang sống tốt.
10 năm sau
Tôi đứng trước cổng trường tiểu học, chờ tiếng chuông tan học vang lên.
Dù cố gắng ngơ, chiếc xe hơi sang trọng bên kia đường vẫn quá nổi bật.
Trong xe là cha con Sở Trừng. Tôi từng nghĩ nhà họ Sở suy tàn rồi, không thì gì mà rảnh rỗi thế?
Chỉ cần tôi lơ là một chút, Sở Châu Châu sẽ lén đưa con tôi – Nhuận Nhuận – đi mất.
Cậu ta lấy lòng con bé còn hơn cả cách từng lấy lòng Bạch Tư Mẫn năm xưa.
Nhưng cậu ta có vẻ thất bại.
Nhuận Nhuận không hứng thú với người trai giàu có từ trên trời rơi xuống, luôn cố gắng tránh xa.
Dù cha con Sở Trừng mang đến bao nhiêu món quà đắt tiền để vui lòng con bé, vẫn chẳng có tác dụng gì.
Đến mức Sở Châu Châu phải tội nghiệp than thở với tôi:
“Em giống hệt mẹ, ngay cả tính cách cũng , con thực sự không biết thế nào để con bé vui.”
Tôi hờ hững trả lời:
“Con không xuất hiện, con bé sẽ rất vui.”
Trẻ con thường nhạy cảm.
Nhuận Nhuận đã vài lần thắc mắc khi buồn ngủ:
“Mẹ ơi, người giàu có đó và con trai ông ấy, họ có định c,ướp mẹ đi không?”
Tôi xoa đầu con bé, trấn an:
“Yên tâm, chẳng ai cướp mẹ của con.”
Con bé rúc vào lòng tôi:
“Sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền, để mẹ chỉ chọn con thôi.”
Tôi bật :
“Con không gì cả, mẹ cũng chỉ chọn con.”
Cũng giống như con , Hà Phi Trần đang ở tuổi trung niên cũng hay lo lo mất.
Anh ấy luôn đứng trước gương, vòng bụng hơi tròn của mình mà than thở.
Thực ra không quá rõ ràng, ấy lại rất để ý.
Tôi không chỉ phải dỗ dành con nhỏ, mà cả “đứa lớn”:
“Anh như bây giờ là hoàn hảo với thẩm mỹ hiện tại của em, không cần lo lắng đâu.”
Bạn thấy sao?