16
Tôi lo rằng khả năng tiếp nhận của Đoàn Đoàn không tốt.
Vậy nên mấy ngày nay, tôi cố ý thăm dò ý con bé, hỏi xem nó có muốn một người ba hay không.
Cuối cùng, đến ngày thứ ba, Đoàn Đoàn mở to đôi mắt ngơ ngác, không hiểu hỏi:
“Mẹ ơi, sao mẹ còn chưa đưa ba về?”
Tôi: “?”
“Dì , mẹ với ba ngày xưa không hợp nhau nên mới xa nhau.”
“Bây giờ hai người đã hiểu lầm xong rồi, con vẫn chưa thấy mẹ đưa ba về.”
Tôi gượng , vừa định gì đó.
Đoàn Đoàn lại hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ có thích ba này không? Ba có đối xử tốt với mẹ không? Nếu ba bắt nạt mẹ, Đoàn Đoàn tuyệt đối không nhận ba đâu!”
Con bé nghiêm nghị , bàn tay nhỏ xíu siết chặt lại.
Gương mặt căng thẳng vẫn mềm mại, phúng phính.
Chẳng có chút sát thương nào.
Tôi ôm lấy con bé:
“Ba đối xử với mẹ rất tốt. Nhưng quan trọng là ba có đối xử tốt với con không. Nếu ba không tốt với con, mẹ cũng sẽ không nhận ba!”
Con bé cũng ôm lấy tôi, mềm mại hôn lên má tôi.
Ở công ty, Giang Kỷ Chu bỗng nhiên hắt xì.
Hả?
Ai đang mắng sao?
17
Giang Kỷ Chu đề nghị tôi chuyển về biệt thự trước đây tôi từng ở.
Căn biệt thự này cực kỳ rộng lớn.
Thậm chí còn lớn hơn một chút so với căn biệt thự của mẹ tôi ở nước ngoài.
Anh dẫn tôi vào căn phòng ngủ cũ của tôi.
Nói với tôi rằng, những năm qua, xử lý công việc công ty trong phòng này, ngủ ở đây.
Như thể tôi chưa từng rời đi.
Tôi do dự vài giây, chậm rãi :
“Thực ra… Đoàn Đoàn là con của .”
Ánh mắt Giang Kỷ Chu bình thản:
“Anh đã rồi mà, con bé đáng thế này, ngoài gen của chúng ta ra thì còn ai sinh một đứa con như nữa?”
Bề ngoài cực kỳ điềm tĩnh.
Tôi mới yên tâm hẳn.
Không biết sau này Đoàn Đoàn với Giang Kỷ Chu có thể hòa hợp với nhau không.
Tôi quanh phòng.
Phát hiện cách bài trí vẫn không thay đổi, y hệt trước khi tôi rời đi.
Thậm chí còn có dấu vết của người sinh hoạt trong phòng.
Trong bốn năm qua, Giang Kỷ Chu vẫn luôn sống trong căn phòng của tôi.
Lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.
Khi quay lại, tôi phát hiện Giang Kỷ Chu đã ra ngoài.
Tôi vội mở cửa bước ra, vừa thấy đang núp ở góc tường, mặt đầy nước mắt.
Một tay ôm mặt, khóc không ngừng:
“Huhu, đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Dù Đoàn Đoàn không phải con của , cũng muốn cùng em nuôi con bé lớn lên thật tốt.”
“Không ngờ con bé lại là con ruột của .”
“Du Du, em vất vả quá.”
Tôi không biết nên khóc hay .
Một người đàn ông trưởng thành, sao khóc là khóc ngay !
Rất nhanh, Giang Kỷ Chu lấy lại tinh thần, khuôn mặt rạng rỡ, cầm điện thoại gọi hết cuộc này đến cuộc khác:
“Alo, Lão Lý à, bảo đi uống rượu? Không đi nữa, cai rồi. Anh phải ở nhà chơi với con . Đúng, con ruột đấy!”
“Lương Hựu Hàn à, sao biết tôi có con rồi? Hôn phu của không có con đâu, chia tay đi!”
“Lão Tần à, nhà không phải đang giục sinh con sao? Thật tiếc nhỉ, sau này bố mẹ sẽ giục gắt hơn đấy. Vì sao à? Vì tôi có một con ngoan ngoãn, đáng , hahaha!”
“Cố Cảnh Thâm à? Chẳng lẽ rảnh rỗi cũng không gọi điện cho sao? Anh sao biết tôi có con cực kỳ đáng chứ?”
Tôi: “…”
Đủ rồi đấy!
18
Giang Kỷ Chu tỏ với tôi.
Anh từ thời cấp hai đã có cảm với tôi.
Chưa từng thấy ai nỗ lực hơn tôi.
Thậm chí còn lén đứng sau tường trên sân thượng, nghe tôi đọc bài trong khi chơi điện thoại.
Sau đó, lên cấp ba học cùng trường, càng ý đến tôi hơn.
Những lúc tôi khó khăn nhất, chính là nhờ số tiền cho mà tôi vượt qua .
Số tiền đó là vì nhờ tôi giả .
Sau khi chúng tôi chính thức bên nhau.
Tôi dẫn Đoàn Đoàn đến biệt thự chơi.
Hiếm khi thấy cả bố mẹ Giang Kỷ Chu đều ở nhà.
Mẹ Giang lau nước mắt:
“Sang Sang, sau này đừng bỏ đi nữa, cứ ở lại trong nước, con muốn đi đâu với Kỷ Chu cũng .”
“Đây là Đoàn Đoàn đúng không? Đáng quá, sau này hai đứa về đây sống đi.”
“Đường của hai đứa không dễ dàng, đã nhau mấy năm rồi, nếu muốn kết hôn, cứ với bác, bác sẽ lo liệu hết, không để hai đứa phải bận tâm.”
Yêu nhau mấy năm?
Nhưng tôi với Giang Kỷ Chu mới vừa xác định quan hệ đương mà.
Giang Kỷ Chu kéo kéo vạt áo tôi.
Tôi vội gật đầu đồng ý.
Đợi khi mọi người đi hết, tôi khoanh tay trước ngực:
“Nói đi, lần này lại giấu em chuyện gì?”
Giang Kỷ Chu quay mặt đi, trông không tự nhiên.
Anh :
“Ngay từ đầu em đã không phải là chim hoàng yến của , luôn với mọi người rằng chúng ta đang nhau.”
Tôi sững người.
Hóa ra, ngay từ đầu khi giới thiệu tôi với gia đình, Giang Kỷ Chu đã tôi là .
Tôi phát hiện mình mang thai.
Anh từng :
“Con muốn một ngày nào đó có thể đường đường chính chính tỏ với ấy, dẫn ấy về ra mắt bố mẹ.”
“Bố mẹ đừng ấy sợ. Con thích ấy từ thời cấp hai rồi, trước đây bố mẹ con còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Nhưng giờ đã lâu như , con muốn rằng, con vẫn thích ấy.”
“Không phải ấy thì không .”
Sau này, mẹ ruột tôi tìm thấy tôi, biết tôi “chim hoàng yến” cho Giang Kỷ Chu thì tức giận không chịu nổi.
Bà nhất quyết muốn đưa tôi ra nước ngoài.
Nhưng tôi :
“Con thích cuộc sống hiện tại.”
Mẹ hỏi tôi:
“Con có thích nó không?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng:
“Không phải ấy thì không .”
Không lâu sau, tiêu đề của các trang tin tức giải trí nổi lên—Thái tử gia kinh thành kết hôn viên mãn.
Cư dân mạng ngơ ngác:
“Không đúng à? Thái tử gia kinh thành không phải chết rồi sao?”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?