11
“Cố Vân Thâm, tự hỏi mình xem, ba năm qua, có ngày nào coi tôi là vợ? Anh từng đặt cảm vào tôi chưa? Anh từng để tâm đến cảm của tôi chưa? Anh từng hiểu tôi nghĩ gì chưa?”
Mỗi câu hỏi như một nhát dao, cắm sâu vào tim .
Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rịn trên trán.
“Anh chưa từng.” Tôi kết luận. “Trong mắt , tôi chỉ là công cụ — để đối phó với áp lực bên ngoài. Khi cần thì đem ra trưng, không cần thì bỏ xó.”
“Anh không…”
“Anh có.” Tôi lại cắt ngang. “Đó là sự thật, sự thật tàn nhẫn. Anh chưa từng tôi, và tôi cũng sẽ không nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng rời khỏi phòng bệnh, không ngoái lại.
Sau lưng là tiếng hét xé lòng:
“Lâm Vãn Tinh, quay lại! Em quay lại cho !”
Nhưng tôi không dừng bước.
Ra khỏi bệnh viện, nắng chói chang khiến tôi phải nheo mắt.
Cuối cùng, mọi thứ cũng rõ.
Từ nay, chúng tôi sẽ không còn bất kỳ liên quan nào.
Điện thoại reo — là biên tập viên nhà xuất bản.
“Chị Lâm, chúng tôi đã đọc tác phẩm của chị, rất ấn tượng. Tuần sau chị có thời gian gặp trực tiếp không?”
“Tất nhiên là có.”
“Vậy chốt nhé, địa chỉ tôi sẽ gửi sau.”
Cúp máy, tôi hít một hơi thật sâu.
Cuộc sống mới, bắt đầu từ bây giờ.
Tối về căn hộ, tôi bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày kia sẽ lên đường tới Tây Tạng, chuyến đi này khá dài, cần chuẩn bị nhiều thứ.
Đang sắp xếp máy ảnh, chuông cửa vang lên.
Tưởng là bưu kiện, tôi mở cửa — lại thấy Giang Tiểu Vũ.
Cô ta trông tiều tụy, mắt đỏ hoe như vừa khóc.
“Vãn Tinh, tôi muốn chuyện với em.”
“Không có gì để .” Tôi định đóng cửa.
Cô ta đưa tay chặn lại. “Xin em, chỉ vài phút thôi.”
Thấy dáng vẻ này của ta, tôi hơi do dự, cuối cùng vẫn để ta vào.
Cô ta ngồi xuống sofa, cúi đầu, hồi lâu không gì.
“Có gì thì đi, tôi còn việc.” Tôi thúc giục.
“Vãn Tinh, tôi muốn nhờ em một chuyện.” Cô ta ngẩng lên, mắt đầy nước. “Đừng ly hôn với Vân Thâm, không?”
Lời này khiến tôi bất ngờ.
“Tại sao?”
“Bởi vì ấy thật sự rất em.” Cô ta vừa khóc vừa . “Hôm nay ở bệnh viện, ấy luôn gọi tên em, bác sĩ trạng ấy rất xấu, nếu cứ thế này… có thể sẽ…”
“Sẽ thế nào?”
“Có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Nguy hiểm tính mạng?
Tim tôi khựng lại một nhịp, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Giang Tiểu Vũ, nghĩ tôi sẽ tin lời sao?”
“Tôi thật.” Cô ta sốt sắng. “Vãn Tinh, dù em tin hay không, Vân Thâm thật sự rất em.”
“Vậy còn ?” Tôi lạnh lùng ta. “Cô không ta sao?”
Cô ta nghẹn lời, sắc mặt tái nhợt.
“Tôi…”
“Giang Tiểu Vũ, đến khuyên tôi đừng ly hôn là do Cố Vân Thâm nhờ, hay do lương tâm trỗi dậy?”
Cô ta cắn môi, không trả lời.
“Tôi đoán là vế trước.” Tôi đứng lên. “Anh ta nhờ tới khuyên tôi, vì ta biết ngoài ra, chẳng ai có thể lay chuyển quyết định của tôi.”
“Không phải…”
“Là phải.” Tôi cắt ngang. “Cố Vân Thâm rất thông minh, ta biết tôi để ý nhất điều gì, nên mới cử đến.”
Nước mắt ta càng rơi nhiều hơn.
“Vãn Tinh, tại sao em lại nghĩ xấu về bọn tôi như ?”
“Vì sự thật là thế.” Tôi bước ra cửa. “Giang Tiểu Vũ, màn kịch này các người diễn đủ chưa?”
“Kịch gì?”
“Một người đàn ông si , một người cũ hiền lành, và một người vợ hiện tại vô lý. Bộ phim này các người đã diễn suốt ba năm, không mệt sao?”
Cô ta sững sờ, trừng mắt tôi, không nên lời.
“Giờ thì tốt rồi, người vợ vô lý này sắp rút lui, các người có thể đường đường chính chính ở bên nhau.” Tôi mở cửa. “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Vãn Tinh, không phải , em hiểu lầm rồi…”
“Tôi không hiểu lầm.” Tôi bình thản. “Giang Tiểu Vũ, có những chuyện, người trong cuộc thì mù mờ, kẻ ngoài cuộc thì sáng suốt. Giờ tôi là kẻ ngoài cuộc, nên tôi rất rõ.”
Cô ta định tiếp bị tôi ngắt lời.
“Được rồi, xong rồi, có thể đi.”
Cô ta đứng dậy, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
“Vãn Tinh, nếu Vân Thâm thật sự xảy ra chuyện, em sẽ hối hận.”
“Giang Tiểu Vũ, nếu tôi vì lời đe dọa của các người mà thỏa hiệp, tôi mới thật sự hối hận.”
Lời tôi khiến ta hoàn toàn sụp đổ, che mặt khóc rồi chạy ra ngoài.
Tôi đóng cửa, dựa lưng vào đó.
Vở kịch này, cuối cùng cũng sắp hạ màn.
Ngày phiên tòa diễn ra cũng đến.
Tôi mặc một bộ vest đen đơn giản, trang điểm nhẹ, đến tòa sớm hơn nửa tiếng.
Luật sư đã đợi sẵn ở cửa.
“Cô Lâm, sẵn sàng chưa?”
“Tôi sẵn sàng rồi.”
“Hôm nay phía đối phương có thể đưa ra nhiều lý do để cản trở ly hôn, nhất định phải giữ vững lập trường.”
“Tôi sẽ .”
Bước vào phòng xử, tôi thấy Cố Vân Thâm đã ngồi ở ghế bị đơn.
Anh ta còn tiều tụy hơn lần gặp trước, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt trũng sâu.
Bạn thấy sao?