Vợ Lẽ Thứ Mười [...] – Chương 3

5

Đây là giấc ngủ ngon nhất trong đời tôi.

Chiếc giường mềm mại như mây, chăn có mùi hương nhẹ thoang thoảng, không có những cọng rơm vô đâm vào người, không có tiếng muỗi vo ve hay mùi ẩm mốc khó chịu.

Thật sự quá thoải mái!

Như thể giấc ngủ của mười sáu năm qua đều bù lại trong một đêm này, khiến cơ thể tôi như mở rộng ra.

Khi tỉnh dậy, tôi thậm chí quên mất mình đang ở đâu. Chỉ khi chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà hồi lâu, tôi mới nhớ ra—đây là Tào công quán.

Tôi có cần phải đi dâng trà không?!

Tôi liền ngồi bật dậy, rồi lại nhớ ra, tôi chỉ là một người thiếp, không có tư cách dâng trà cho cha mẹ chồng. Hơn nữa, đại thiếu gia vẫn chưa có chính thất, tôi cũng không cần phải đi dâng trà cho ai.

Nhìn quanh phòng một lượt, không thấy bóng dáng đại thiếu gia đâu, chắc bận việc rồi.

Vậy nên, tôi lại an tâm nằm xuống.

Cốc cốc.

“Ai đó?”

Một giọng nữ vang lên ngoài cửa:

“Mợ ơi, người dậy chưa?”

“Hả?! À… tôi dậy ngay đây.”

Tôi vội vàng ngồi dậy, chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Không thấy vải bó chân và đôi giày nhỏ của mình đâu, tôi không có gì để đỡ chân.

Mỗi bước đi đều như giẫm lên mảnh sứ vỡ, đau đến mức mồ hôi rịn đầy trán.

“Mợ không cần vội, đại thiếu gia dặn rằng khi người dậy sẽ có người mang bữa ăn đến. Tôi nghe thấy tĩnh nên mới đến hỏi.”

Tôi không biết người ngoài cửa là ai nên cũng không dám để họ chờ lâu.

Khi cửa mở ra, một người hầu cung kính cúi đầu, gọi tôi một tiếng “mợ”, rồi từng đĩa thức ăn lần lượt bưng vào.

Tôi thay một bộ sườn xám, bước ra ngoài. Nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, tôi liền sững sờ.

Dù nhà tôi trước kia cũng là gia đình giàu có, chưa bao giờ có kiểu bày biện xa hoa như thế này.

Tôi đếm thử, tổng cộng có mười món ăn.

“Bữa sáng sao?”

Tôi người hầu hỏi. Người hầu cuối đầu trả lời:

“Dạ không, người đã ngủ đến trưa rồi. Đây là bữa trưa ạ.”

“??!”

Không ai gọi tôi dậy sao?!

Sao tôi có thể ngủ một mạch đến trưa?!

Tôi là tinh linh đầu thai thành heo sao?!

“Mợ không cần ngại, ngày thứ hai sau khi thành thân, mệt mỏi một chút, dậy muộn cũng là chuyện bình thường.”

Tôi không dám gì, sợ lỡ lời, chỉ biết cúi đầu im lặng ăn.

Khi thấy tôi đã ăn xong, người hầu lại :

“Mợ, bác sĩ Giang đã chờ ở dưới lầu một lúc rồi. Có cần gọi ông ấy lên không?”

Tôi hơi do dự:

“Bác sĩ Giang… là đàn ông sao?”

“Đúng .”

Tôi lập tức lắc đầu:

“… Vậy tôi không khám đâu.”

Người hầu vẫn cung kính trả lời:

“Nhưng đại thiếu gia dặn, hôm nay nhất định phải để bác sĩ xem chân cho người.”

“Đại thiếu gia đâu?”

Anh là chồng tôi, có thể chân tôi, người khác thì không !

“Đại thiếu gia đến trường quân đội rồi, chiều tối mới về.”

Tôi kiên quyết không khám bác sĩ. Người hầu đành phải gọi điện cho Tào Nhược Định.

“Nguyệt Nhi, nếu em muốn thả chân, thì phải để bác sĩ kiểm tra.”

Nghe thấy giọng của đại thiếu gia vang lên từ chiếc điện thoại, tôi ngập ngừng đáp:

“… Nhưng đó là đàn ông!”

“Đàn ông thì sao?”

Anh thắc mắc.

“Chỉ có đàn bà hư hỏng mới để đàn ông khác thấy chân mình!”

Nói xong, tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Sao tôi lại ra cái câu thô tục như chứ…?

Đại thiếu gia khựng lại một chút rồi ôn tồn :

“Nguyệt Nhi, bây giờ là thời đại mới rồi. Những quan niệm cũ đó đều là lạc hậu, phụ nữ không cần phải chịu ràng buộc như nữa.”

“…”

Bên kia, Tào Nhược Định đột nhiên có việc gấp, không kịp thêm gì với tôi, chỉ dặn đi dặn lại rằng nhất định phải khám bác sĩ.

Nhà tôi dù đã sa sút, tôi vẫn từng nuôi dạy như một tiểu thư chính thất.

Làm sao có thể không hiểu tầm quan trọng của đôi chân đối với một người phụ nữ?

Bảo tôi cởi giày để một người đàn ông khác xem, chi bằng cứ bỏ tôi đi, hoặc đánh chết rồi đem chôn luôn đi cho rồi!

Càng nghĩ, tôi càng thấy tủi thân. Lẽ nào mười bảy người thiếp trước cũng bị ép đến chết theo cách này sao?

Cốc cốc.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Tôi không khám! Dù có chết cũng không khám!”

Tôi úp mặt xuống giường, ngẩng đầu hét ra ngoài.

“Là đây.”

Cánh cửa mở ra, bước vào. Nhìn thấy , nỗi ấm ức trong lòng tôi lại trào lên.

“Sao lại khóc nữa rồi?”

Nghe , tôi mới nhận ra nước mắt đã lăn xuống hai bên má.

Anh lấy khăn tay lau nước mắt cho tôi:

“Đừng khóc nữa, dẫn em ra ngoài một chút.”

Khăn tay của màu trắng tinh, không có hoa văn, sạch sẽ thơm tho như vừa phơi dưới nắng, lướt nhẹ trên má tôi, cuốn đi hết những bực tức và tủi hờn.

“Tôi không đi khám bác sĩ!”

Tôi kéo tay , giãy giụa, không chịu đứng lên. Anh mỉm :

“Không phải đi khám, mà là ra ngoài đi dạo.”

“Đi đâu?”

“Đến nơi rồi em sẽ biết.”

Anh lấy một chiếc khăn choàng từ tủ quần áo, khoác lên người tôi.

Tôi định đi đôi giày bó chân của mình, không cho phép. Nhưng nếu mang đôi giày khác, tôi lại đau đến không thể bước đi.

Anh tìm một đôi tất rộng, xỏ vào chân tôi, rồi cúi xuống, bế bổng tôi lên.

Chuyện này… nếu trong phòng thì còn là cảm vợ chồng, mang tôi ra ngoài thế này, để người ta thấy chẳng phải sẽ xấu hổ chết sao?!

Tôi giãy giụa đòi xuống. Anh cau mày tôi:

“Nguyệt Nhi, nếu em không chữa chân, cả đời chỉ có thể ở trong phòng. Em cam tâm sống như sao?”

“Tôi có thể đi mà!”

“Đi? Em đi bao xa? Hôm qua, từ cổng vào phòng đã là giới hạn của em rồi.”

Tôi cắn môi, không đáp. Tôi không hiểu, ở trong nhà thì có gì không tốt?

Con nhà gia giáo chẳng phải vẫn luôn không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa nhỏ sao?

6

Anh bế tôi lên xe.

Suốt cả quãng đường, tôi giấu mặt vào ngực , không cần soi gương cũng biết mặt mình đã đỏ đến tận mang tai.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe hơi. Trước đây, tôi đã thấy loại xe ngựa sắt này rồi – một cỗ kiệu màu đen, không cần người khiêng, không cần ngựa kéo, chỉ cần một người lái, có bốn bánh lăn là có thể chạy. Thật sự quá kỳ diệu!

Lát sau, tôi tò mò ra ngoài cửa sổ. Trên đường có đàn ông, có phụ nữ, có đứa trẻ bán báo, có người bán rau, có những cửa tiệm lớn nhỏ, có quán cà phê lắp kính màu, có tiệm đồng hồ treo chiếc đồng hồ khổng lồ, có rạp chiếu phim dán đầy áp phích…

Không khí náo nhiệt vô cùng.

Gió thổi qua cửa xe, bay một tờ báo từ tay cậu bé bán báo. Cậu nhóc nhảy lên, vội vã đuổi theo tờ báo bị gió cuốn đi.

Cảnh vật bên ngoài cũng bị làn gió phủ lên một lớp bụi mờ, trở nên mơ hồ, trông chẳng khác nào những hạt lấp lánh trên màn chiếu phim trong rạp.

Không phải tôi chưa từng ra phố, tôi còn từng đến nhà thờ nữa kìa. Nhưng lần này, ngồi trên xe ngắm mọi thứ, tôi lại có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Xe tiếp tục chạy, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi trường.

Đúng lúc tan học, nữ sinh mặc đồng phục kiểu mới, túm năm tụm ba bước ra khỏi cổng. Các vui vẻ, tung tăng như những chim sẻ nhỏ.

Tôi chằm chằm vào họ. Nếu tôi không ghen tị, chắc chắn là dối.

“Họ cũng tầm tuổi em, khoảng mười lăm, mười sáu.”

Anh bên tai tôi.

Lúc này, hai nữ sinh đi ngang qua xe, trò chuyện với nhau:

“Cậu xem, giáo viên bà Nightingale có thật không?”

“Tất nhiên là thật, nhà tớ còn có cả tiểu sử của bà ấy nữa cơ.”

“Thật không? Cậu có thể cho tớ mượn xem không?”

“Vậy ngày mai tớ mang đến cho cậu nhé…”

Hai nữ sinh càng lúc càng đi xa.

Tôi quay đầu hỏi Tào Nhược Định:

“Nightingale là ai?”

Anh nhẹ:

“Muốn biết không?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Nhà cũng có tiểu sử của bà ấy. Về nhà đưa cho em đọc.”

“…”

“Không biết chữ à?”

“Tôi biết một ít.”

Tôi biết một số chữ vì trước đây bà nội rằng, vợ cả thì phải quản lý gia đình, nhất định phải biết đọc sổ sách. Vì , tôi đã học lén một ít chữ từ lão Lý què trong sân.

“Không biết thì cứ hỏi .”

Trở về nhà, dù vẫn không cho tôi bó chân hay đi giày thắt nơ, cũng không ép tôi phải khám bác sĩ nữa.

Ngoài ra, tôi còn có quyển sách đầu tiên trong đời – một cuốn sách bìa cứng, trên đó in hình một người phụ nữ nước ngoài.

Anh chỉ vào bức chân dung trên bìa sách, bảo rằng đây là Nightingale.

Ồ, hóa ra Nightingale là một người phụ nữ ngoại quốc.

Tôi từng nghe người nước ngoài rất phóng khoáng, đến mức in ảnh mình lên sách rồi phát tán khắp nơi thì đúng là… Tôi không có ấn tượng tốt với bà ấy cho lắm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...