10
Ngày mọi chuyện vỡ lở, Lục Thừa Uyên đến nhà họ Trình đón tôi.
Một tháng không gặp, hắn râu ria xồm xoàm, áo quần xộc xệch, Đã chẳng còn dáng vẻ rạng rỡ như xưa.
Nhưng khi thấy tôi, hắn vẫn dịu dàng chìa tay: “Vũ Tâm, mình về nhà nhé.”
Hắn không hề nhắc gì đến cảnh thê thảm hiện tại Chỉ dùng sự dịu dàng như thể muốn cùng tôi ăn bữa tối cuối cùng.
Lên xe, tôi với hắn: “Không về nhà đâu. Mình đến một nơi cũ.”
Hắn có chút nghi ngờ, vẫn gật đầu đồng ý.
Trên đường, điện thoại hắn reo liên tục. Hắn bực bội nhiều lần tắt máy, tôi nghiêng đầu : “Nghe đi chứ, lỡ có việc gì quan trọng thì sao?”
Lục Thừa Uyên buộc phải bắt máy. Gương mặt hắn mỗi lúc một nặng nề.
“Vũ Tâm, có chút việc gấp, chắc không đi cùng em .”
Tôi giữ tay hắn lại, ngăn không cho mở cửa xe: “Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. Chỉ hôm nay thôi… ở bên em một lần không?”
Sau một hồi do dự, hắn gật đầu.
Chiếc xe dừng lại trước nhà kho cũ của ba năm trước, Gương mặt Lục Thừa Uyên lập tức tái nhợt: “Vũ Tâm… sao lại đến đây? Em…”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ bước vào.
“Vũ Tâm, về nhà đi.” Hắn bước đến định kéo tôi ra.
Bỗng tiếng trẻ con khóc vang vọng trong bóng tối, Lục Thừa Uyên giật mình, lập tức chạy vào.
Một bé trai bị trói trên ghế, vùng vẫy không ngừng. Thấy Lục Thừa Uyên, nó gào khóc thảm thiết:
“Ba ơi!”
Nhìn thấy con, Lục Thừa Uyên hoàn toàn mất bình tĩnh, Lao tới cởi trói, ôm con vào lòng vỗ về.
Còn tôi — Chỉ bình thản đứng ở cửa, Lặng lẽ cảnh tượng cha con đầm ấm trước mắt.
Lục Thừa Uyên quay đầu tôi, vẻ mặt hoảng loạn: “Chuyện này là sao?”
Tôi giả vờ kinh ngạc: “Tôi cũng không biết nữa.”
Lục Thừa Uyên để đứa trẻ vẫn đang khóc thét lại phía sau, bước từng bước về phía tôi:
“Vũ Tâm, nghe giải thích.”
Tôi quay đầu đi, lười nhác : “Đừng vội, người còn chưa đến đủ đâu.”
Không phụ sự mong đợi của tôi, Giây tiếp theo, Giang Dao đã vội vã xuất hiện.
Cô ta mắt đỏ hoe, vội vã chạy đến ôm đứa con vào lòng, vừa hôn vừa dỗ, tràn đầy thương .
Lục Thừa Uyên thấy thế không ổn, vội vàng lên tiếng: “Vũ Tâm, đứa trẻ này… chỉ là…”
Tôi mất kiên nhẫn xua tay: Đến nước này rồi còn diễn gì?”
Giang Dao nức nở khóc: “Chị à… đứa trẻ này chỉ là do em và ấy nhất thời hồ đồ… Em đã lấy chồng rồi, sẽ không uy hiếp vị trí của chị. Sao chị không thể tha cho một đứa trẻ vô tội?”
Cô ta khóc đến chân thật đến mức tôi cũng có chút không đành lòng.
“Em gọi tôi là chị, gọi hắn là … Vậy con của em phải gọi tôi là gì? Dì à?”
Mặt Lục Thừa Uyên trắng bệch rồi đỏ lên, Giang Dao cũng bị tôi chặn họng, không nên lời.
“Vũ Tâm… là có lỗi với em. Anh sẽ cho em một lời giải thích, không?”
Tôi lạnh lùng hất tay hắn ra, khẩy: “Lục Thừa Uyên, tôi không phải đang giận dỗi. Tôi chẳng quan tâm đã ngủ với Giang Dao bao nhiêu lần, có mấy đứa con.”
“Anh biết vì sao tôi chọn gặp các người ở đây không?”
Giang Dao trừng mắt tôi, lùi lại từng bước, vẻ mặt hoảng loạn: “Không thể nào… Chị không thể biết …”
“Đủ rồi!” Lục Thừa Uyên quay lại tát ta một cái: “Nói nhảm cái gì đấy!”
“Vũ Tâm, em lại hiểu nhầm chuyện gì nữa rồi?”
“Hiểu nhầm?” Tôi không nhịn bật lớn, đến rơi cả nước mắt:
“Lục Thừa Uyên, ba năm trước… chính tôi!”
Bên ngoài nhà kho, gió rít điên cuồng, một tia sét xé ngang bầu trời.
Khuôn mặt tôi lúc này có lẽ đáng sợ như ma quỷ dưới địa ngục, Nếu không thì đứa bé kia đã không khóc đến mức như sắp tắt thở.
11
Giang Dao bịt chặt miệng.
Lục Thừa Uyên vẫn cố giữ bình tĩnh: “Vũ Tâm, không hiểu em đang gì… Ba năm trước là cứu em mà.”
“Ba năm qua chúng ta ở bên nhau từng ngày, Chẳng lẽ em vẫn không cảm nhận tấm lòng của sao?”
Tôi nhổ nước bọt vào mặt hắn, mắt đỏ ngầu: “Lục Thừa Uyên, ba năm bên nhau, Tôi chỉ hận bản thân không nhận ra bộ mặt thật của sớm hơn!”
“Mỗi lần tôi kháng cự , Là mỗi lần tôi thấy kinh tởm chính mình, thấy tội lỗi, Tôi căm ghét mình sống như một hồn ma. Người thân rời xa, ai cũng quay lưng.”
“Thì ra tất cả… đều là do ban cho tôi!”
Giang Dao thấy thế cũng không diễn nữa, Cô ta đứng dậy, đầy kiêu ngạo:
“Đúng ! Là tôi và ấy — hủy hoại chị!”
“Chúng tôi chính là người bọn kia, Chính là người ngồi sau tấm gương đó hôm đó.” Cô ta chỉ về phía tấm gương lớn mà tôi mới thay lại:
“Chúng tôi tận mắt thấy — Chị bị nhục.”
Cô ta lên sảng khoái: “Giang Vũ Tâm, bị người ta coi như rác rưởi — cảm giác thế nào?”
Bốp! Lục Thừa Uyên đá ta một cú: “Đồ điên!”
Giang Dao bật , đầy giễu cợt: “Lục Thừa Uyên, đóng kịch lâu quá, Đến mức tự mình cũng tin vào nó rồi à?”
“Giang Vũ Tâm, giờ tôi không còn sợ chị nữa. Chị chẳng còn gì cả, định dùng cái gì để trả thù tôi?”
Tôi lạnh lùng cả hai, trong lòng không có lấy một chút vui mừng hay tức giận.
Lục Thừa Uyên vẫn cố vươn tay nắm lấy tôi, Tôi giẫm mạnh lên chân hắn.
“Đừng giả bộ nữa, Lục Thừa Uyên. Tôi rốt cuộc đã gì có lỗi với ?”
Rõ ràng… ban đầu, tôi cũng rất .
Lục Thừa Uyên đau đớn, trong mắt từ oan ức chuyển thành điên dại:
“Giang Vũ Tâm! Lúc muốn cưới em, Cha em là thằng con hoang không ra gì, Sỉ nhục trước mặt mẹ , bắt quỳ,Hại mẹ tức đến chết!”
“Khi đó, đã thề, Một ngày nào đó, Anh sẽ khiến Giang Vũ Tâm — còn không bằng .”
“Anh sẽ khiến cha em quỳ gối cầu xin cưới em. Anh sẽ hủy hoại con lớn của ông ta, Rồi bắt con nhỏ sinh con cho !”
Tôi đau như có dao cắt trong tim: “Anh … tôi, Là để hủy hoại tôi sao?”
“Nhưng tôi đã gì sai?”
Chẳng phải tôi từng vì mà cãi cha, từng đứng về phía … Chẳng phải tôi cũng đã chân thành, cũng đã cố gắng hết lòng sao?
Khi bị cha nhốt trong căn phòng kín, mỗi lần nhắm mắt lại, trong đầu tôi chỉ hiện lên nụ dịu dàng của ấy. Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ có một tương lai dài lâu. Tôi từng nghĩ, tôi, như cách tôi đã .
Nhưng sự thật lại bẩn thỉu đến không thể chấp nhận nổi.
“Lục Thừa Uyên, có lẽ ngay từ lúc chúng ta gặp nhau… đã là sai lầm rồi.”
Lục Thừa Uyên như phát điên: “Giang Vũ Tâm, thật sự em! Ba năm qua em thật lòng!”
Tôi biết ta không dối. Tôi cảm nhận ấy, thật đấy.
“Anh không muốn tính toán gì nữa. Chuyện của mẹ , cũng không nghĩ tới nữa.
Chúng ta bắt đầu lại không?” Hắn cố chấp níu lấy tay áo tôi, giọng điệu vừa điên cuồng vừa khẩn cầu.
Tôi không hắn: “Nhưng tôi không thể bỏ qua .”
“Lục Thừa Uyên, cha tôi bức chết mẹ , thì cứ tìm cha tôi báo thù đi. Sao không ? Vì còn cần nhà họ Giang để giúp thăng tiến.”
“Anh chẳng mẹ , cũng chẳng tôi. Từ đầu đến cuối, chỉ chính mình.”
Lục Thừa Uyên như bị rút sạch sinh lực, ngã quỵ dưới sàn.
Giang Dao vẫn còn cay nghiệt mắng nhiếc không ngừng: “Giang Vũ Tâm, chẳng phải vì mày sinh ra trong gia đình tốt sao? Tao cũng là con nhà họ Giang, dựa vào đâu mà từ nhỏ đến lớn tao phải sống trong khổ sở?”
Tôi không biết trả lời thế nào.
Cái thân phận con riêng đó là do mẹ ta tự nguyện người thứ ba mà ra, là do người cha vô trách nhiệm sinh ra.
Không phải tôi.
Đoạn băng đó — cảnh tượng ác mộng tôi đã lặp đi lặp lại không biết bao lần trong giấc ngủ —
Cuối cùng cũng kết thúc.
Ngoài trời, mưa đổ xối xả, tôi ướt từ đầu đến chân. Nhưng tôi lại cảm thấy, chính lúc ấy… mình mới thực sự sạch sẽ.
Lâm Mộ Xuyên từ sau tấm gương bước ra, Cùng đi còn có cảnh sát và chồng của Giang Dao.
Giang Dao, Lục Thừa Uyên, và cả Hà Thúy Chi đều bị bắt giữ và đưa đi thẩm vấn.
Tôi đã mệt mỏi đến cực điểm, Đối với kết cục của bọn họ… tôi chẳng còn bận tâm.
Người sai sẽ nhận lấy báo ứng. Pháp luật sẽ trừng họ.
Lục Bắc Việt đã lấy lại quyền kiểm soát Lục thị. Còn cha tôi, nghe bị đả kích quá nặng mà đổ bệnh nằm liệt giường.
Quản gia có đến tìm tôi một lần, rằng cha tôi muốn gặp mặt.
Khi đó, tôi đang mát-xa cho bà ngoại.
Bà vui vẻ lật xem tờ báo sáng, Ánh nắng chiếu xuống mái tóc bạc khiến nó ánh lên màu vàng óng.
Tôi rồi mỉm , nhẹ nhàng lắc đầu:“Không cần gặp nữa.”
End
Bạn thấy sao?