Vở Kịch Đẫm Máu [...] – Chương 1

Ba năm trước, tôi bị bắt cóc. Từ một thiên kim tiểu thư nhà họ Giang bao người ngưỡng mộ, tôi trở thành trò trong giới thượng lưu.

Khi tôi mất sạch tất cả, bị cả thế giới quay lưng, Lục Thừa Uyên như từ trên trời rơi xuống, bất chấp mọi lời dị nghị, cưới tôi vợ.

Anh cho tôi một đám cưới hoành tráng, sau khi kết hôn lại càng nâng niu, chiều chuộng tôi hết mực.

Thế vào năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi nhận một đoạn băng ghi hình.

“Lát nữa nhớ quay cho rõ. Chỉ có nhục tiểu thư cao cao tại thượng nhà họ Giang, đạp ta xuống bùn đen, ta mới chịu tôi bằng ánh mắt khác.”

Thì ra tất cả những gì tôi phải chịu đựng, lại là một vở kịch do chính người chồng luôn miệng tôi – tự đạo diễn, tự diễn xuất.

Nếu đã như , thì trò chơi này… đến lúc tôi phải tính sổ rồi!

1

“Cô ta xứng sao? Tiểu thư hả? Đúng là trò thiên hạ!”

Nghe thấy giọng phát ra từ đoạn băng, tôi bịt chặt miệng mình, không để bản thân hét lên.

Đoạn băng này chính là cảnh tượng ám ảnh tôi suốt bao cơn ác mộng.

Nhưng ai mà ngờ , người đứng sau mọi tội ác đó… lại chính là người tôi tưởng tôi nhất – Lục Thừa Uyên!

Ba năm trước, tôi là người phụ nữ ý nhất thành phố.

Vì cha tôi là tổng giám đốc Tập đoàn Giang Thị, còn tôi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang.

Nhưng rồi một tai nạn bất ngờ đã thay đổi tất cả.

Chiều hôm ấy, sau lễ tốt nghiệp, tôi bị bắt cóc.

Lúc đó, Lục Thừa Uyên vẫn chỉ là một đứa con riêng không có danh phận. Tôi và ta đang lén lút nhau sau lưng cha tôi.

Tôi vừa gọi điện thoại cho xong, vừa bước ra khỏi cổng trường thì một người đàn ông bất ngờ lao ra từ chiếc xe van đậu bên đường, lôi tôi lên xe.

Vừa lên xe, tôi đã bị cho bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một nhà kho bỏ hoang.

Xung quanh là những bức tường xi măng lạnh lẽo, không có cửa sổ.

Một nhóm người đứng trước mặt tôi, dẫn đầu là một gã đàn ông có vết sẹo dài trên mặt.

Tay tôi bị trói ngược ra sau, miệng bị nhét giẻ. Cảm giác bất lực và sợ hãi khiến tôi gần như sụp đổ.

Ở nơi này, tôi không còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Giang, mà chỉ là con mồi chờ bị thịt.

Thấy tôi tỉnh, tên mặt sẹo cầm lấy một con dao và từng bước tiến lại gần.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên lưỡi dao khiến người ta rợn tóc gáy.

Tôi cố sức lùi lại, đầu lắc liên tục, cơn đau ở chân khiến tôi không thể nhúc nhích – chân tôi đã bị đánh gãy từ trước.

Hai gã béo đứng hai bên giữ chặt tôi, không cho tôi đậy.

Tôi chỉ có thể trơ mắt tên mặt sẹo áp sát, hơi thở tanh hôi của hắn phả vào cổ tôi.

Tôi liều mạng giãy giụa, hắn lại càng phấn khích.

Hắn rút giẻ khỏi miệng tôi.

Tôi hít thở lấy lại chút không khí, cố gắng giữ bình tĩnh để thương lượng. Tôi thẳng vào mắt hắn, móng tay bấm sâu vào da thịt để giữ tỉnh táo.

Mồ hôi chảy vào mắt, tôi run rẩy :“Tôi là con nhà họ Giang. Nếu tôi chết, các người cũng không thoát. Nhà họ Giang sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

“Nếu các người thả tôi ra, tôi sẽ cho tiền. Tôi hứa sẽ không báo cảnh sát. Tôi chỉ muốn sống!”

Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, tương lai còn sáng lạn. Tôi không thể chết ở đây .

Tôi nghĩ bọn họ bắt cóc tôi là để tống tiền. Nhưng không, sự thật còn tàn nhẫn hơn.

Nghe tôi , có vài tên lùi lại, thì thầm gì đó với tên mặt sẹo.

Hắn hất mạnh bọn chúng ra, quay đầu lớn với tôi:

“Cô đoán sai rồi. Chúng tôi không vì tiền!”

Hắn bóp chặt cằm tôi, bắt tôi quay đầu sang một bên.

Trên bức tường xi măng là một tấm gương lớn!

“Hôm nay, chúng tôi đến đây là để hủy hoại !”

2

Trước tấm gương đó, sáu người thay nhau nhục tôi.

Bọn chúng xé toạc quần áo tôi, ánh mắt đầy dâm tà: “Hóa ra tiểu thư cũng chẳng khác gì đám đàn bà rẻ tiền!”

“Cô ta tưởng mình cao quý lắm à? Đã rơi vào tay bọn tao, thì cũng chỉ là đồ chơi thôi!”

So với nỗi đau thể xác, tổn thương tinh thần còn tàn nhẫn gấp trăm lần.

Chúng không cho tôi nhắm mắt, dùng những bàn tay thô ráp ép tôi mở to mắt ra.

Bắt tôi vào tấm gương.

Nhìn chính mình trong trạng thái nhục nhã và thê thảm nhất.

Trong gương, tôi nhắm chặt mắt, hết lần này đến lần khác bị ép mở ra. Khuôn mặt của từng kẻ đều phản chiếu trong mắt tôi — bẩn thỉu, ghê tởm.

“Không ai đến cứu đâu.”

Cả tay lẫn chân đều đau như xé thịt. Những gã đàn ông mặt mũi mờ mịt kia tha hồ sờ mó, tôi sợ hãi đến cực độ, thậm chí quỳ xuống cầu xin. Tôi liên tục dập đầu, đất cát dính đầy thân thể và khuôn mặt.

“Làm ơn, tôi chỉ muốn sống… xin các người, xin các người…”

Tôi vứt bỏ hết kiêu hãnh, bỏ cả tự trọng.Như một con thú hoang sắp chết, ngoài việc cầu xin ra, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.

“Không phải là tiểu thư nhà họ Giang à?” Hắn bóp cằm tôi đến trật cả khớp: “Nhìn lại mày đi, mày xứng sao?”

“Không… không…” Tôi cố kéo quần áo che vai, lết về phía tấm gương, hy vọng đập vỡ nó.

Nhưng bàn tay tôi vừa chạm tới, đã bị giật mạnh trở lại. Trên tay tôi hiện lên dấu vết đỏ rực, dơ bẩn, nhớp nháp.

“Tôi không phải… tôi không phải Giang Vũ Tâm…”

Tôi không còn là tiểu thư cao quý nhà họ Giang nữa. Chỉ là một người đàn bà dơ bẩn, bị chà đạp đến mức không còn gì cả.

Sau khi bọn chúng bỏ đi, tôi nằm im như xác chết trên nền đất, Trần truồng, nhếch nhác, tàn tạ đến mức không thể nhận ra chính mình.

Tôi không còn cách nào hàn gắn lại con người đã bị vỡ vụn của mình.Tôi là người đàn bà dơ nhất, hèn mọn nhất trên đời này.

Tôi nghĩ đến Lục Thừa Uyên — tôi phải đối diện với thế nào đây?

Máu và mồ hôi hòa lẫn, chảy vào miệng tôi. Mà tôi chẳng còn sức để đưa tay lên lau đi.

Chỉ còn thoi thóp sống.

Tôi kéo lê đôi chân gãy của mình, bò dần về phía con dao mà bọn chúng để lại. Tôi chỉ muốn kết thúc tất cả.

Chỉ cần một nhát thôi… Tôi sẽ không cần đối mặt với những điều khủng khiếp sắp tới nữa.

Đúng lúc đó, cánh cửa kho mở ra.

Lục Thừa Uyên chạy vào, ánh nắng từ phía sau sáng chói cả mắt. Phía sau là một đám phóng viên chen lấn xông vào.

Anh lấy thân mình che chắn cho tôi khỏi ống kính,Cởi áo vest khoác lên người tôi.

Hơi ấm còn sót lại trong áo khiến tôi như sống lại trong khoảnh khắc.

Tôi lờ đờ tiến lại gần , cả người run lẩy bẩy không ngừng.

“Đừng… tôi không phải… không phải tôi…” Tôi nấc lên, nước mắt trào ra, không dám mở mắt.

Lục Thừa Uyên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi qua lớp áo, giọng đầy thương xót: “Đừng sợ, Vũ Tâm… đến rồi.”

Tôi cuối cùng cũng gào khóc thành tiếng, như tìm lại sức sống. Trong vòng tay ấm áp của , tôi òa lên nức nở:

“Tôi muốn tất cả bọn chúng… chết hết!”

Nước mắt của Lục Thừa Uyên cũng rơi lên mặt tôi. Anh bế tôi lên xe, dọc đường không ngừng vỗ về cho đến khi tôi thiếp đi.

Anh hôn lên trán tôi như ngày xưa, dịu dàng :“Dù xảy ra chuyện gì, vẫn luôn ở bên em.”

Sau khi về nhà, tôi đổ bệnh nặng.

Ngày hôm đó, tất cả phóng viên đều bị nhà họ Giang bỏ tiền ra bịt miệng. Nhưng không ai dám chắc lời đồn có bị rò rỉ hay không.

Toàn thành phố đều biết Giang Vũ Tâm tôi là người phụ nữ từng bị bắt cóc, bị nhục.

Cha tôi chưa từng đến thăm lấy một lần. Chỉ gọi điện mắng giận:

“Con thành ra thế này rồi, còn xứng tiểu thư nhà họ Giang sao?!”

Chị kế Giang Dao có đến một lần, Mẹ kế tôi — Hà Thúy Chi — giả vờ lau nước mắt vài cái, khi ra hành lang liền lớn tiếng: “Phụ nữ không còn trinh trắng thì còn là gì nữa chứ?”

Tôi ngồi trong phòng bệnh, cắn chặt môi đến bật máu,

Nước mắt tuôn mãi không ngừng.

Tại sao…Tại sao người gặp phải những chuyện này lại là tôi?

3

Sau đó, vào những ngày đen tối nhất cuộc đời, Chỉ có Lục Thừa Uyên luôn bên tôi, chăm sóc từng li từng tí.

Sáng nào cũng mang theo một bó hoa đến, Ngồi bên giường đọc thơ cho tôi nghe, gọt trái cây, đút tôi ăn.

Tôi chẳng còn chút thiết sống nào. Đã nhiều lần muốn dùng dao gọt trái cây rạch tay tự sát.

Mỗi lần như , đều giật lấy con dao, ôm chặt tôi đến phát run.

“Vũ Tâm…” Giọng nghẹn lại: “Vì … em hãy sống tiếp đi.”

Tôi òa khóc trong lòng , như trút hết nước mắt của cả một đời.

“Lục Thừa Uyên… em bẩn lắm… em thật sự quá bẩn rồi…”

Anh nâng khuôn mặt tôi lên bằng hai bàn tay dịu dàng, Ánh mắt như chứa cả ngân hà.

“Vũ Tâm… chúng ta kết hôn đi.”

Trước kia, cha tôi trăm phương ngàn kế cản trở, không cho tôi quen .

Bây giờ, tôi đã là một đóa hoa tàn úa, ai cũng né tránh như tránh tà. Vậy mà vẫn nguyện ý cưới tôi.

“Vợ à, sao thế?”

Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, tôi lập tức tắt đoạn video đi.

Hơi thở của Lục Thừa Uyên phả sát bên tai khiến tay chân tôi mềm nhũn, Hơi thở đàn ông của khiến tôi từng đợt buồn nôn.

Anh lại tưởng tôi vẫn đang mắc kẹt trong ác mộng quá khứ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Không sao đâu, Vũ Tâm… mọi chuyện qua rồi.”

“Chúng ta còn nhiều thời gian… cứ từ từ nhé?”

Tôi người đàn ông trước mặt — người đã cứu tôi, tôi vào lúc tôi đau đớn và thảm nhất. Cũng chính là người đã tự tay hủy hoại tôi, đẩy tôi xuống địa ngục.

Ánh mắt tôi dần lạnh đi, chỉ muốn xé xác ta ra từng mảnh.

Nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế, gượng gạo nặn ra một nụ , Khẽ đẩy ta ra không để lộ cảm : “Đi thôi, lễ cưới của Giang Dao sắp bắt đầu rồi.”

Lục Thừa Uyên vô thức nhíu mày, nuốt khan một cái. Những chi tiết nhỏ này không qua mắt tôi.

Đó chính là dấu hiệu của sự chột dạ.

Giang Dao là em cùng cha khác mẹ của tôi, Cũng là thanh mai trúc mã, mối đầu trong lòng Lục Thừa Uyên.

Khi Lục Thừa Uyên và mẹ ta còn sống trong con hẻm cũ, Nhà của Giang Dao chỉ cách một bức tường.

Họ cùng nhau đi học, cùng nhau tan học về nhà.

Chương 2 ở đây nha:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...