Kỷ niệm năm năm ngày cưới.
Tôi đã đặc biệt đặt mua một bộ đồ ren trên mạng, định tạo bất ngờ cho chồng.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, vài dòng đạn mạc liền hiện ra trên đầu —
【Let’s, hề xuất hiện rồi.】
【Nữ phụ còn chưa biết à, nam nữ chính đang ngọt ngào với nhau kìa, đừng chờ nữa, nam chính sớm đã bị vắt đến cạn kiệt rồi.】
【Cười chết mất! Nữ phụ có gì thì nam chính cũng chẳng thèm liếc mắt một cái đâu.】
Tôi bình thản mặc bộ đồng phục lên người.
Chụp một tấm ảnh, gửi cho chồng.
Kèm theo một câu: “Tối nay ấy không có nhà, qua đi.”
01
Nhìn thấy bên kia hiện dòng “Đang nhập…”, tôi vội vàng thu hồi tin nhắn.
Rồi nhanh chóng bổ sung thêm:
“Xin lỗi.”
“Lỡ tay, gửi nhầm.”
Ngay lập tức, Thẩm Hoài Xuyên trả lời:
“Giang Lê, em định gửi cho ai xem ?!”
Giọng điệu bên kia rõ ràng không vui.
Một giây sau, điện thoại vang lên hàng loạt thông báo chuyển khoản —
“Chuyển khoản 520.000.”
“Chuyển khoản 99.999.”
“Chuyển khoản 13.140.”
Kèm theo tin nhắn từ Thẩm Hoài Xuyên:
“Không cần biết gã đàn ông đó là ai, đếm đến ba, xóa đi.”
“3”
Chưa kịp đếm tiếp.
Tôi đã nhanh nhẹn nhận tiền,
trả lời lại một câu: “Xóa rồi.”
Kèm theo sticker “Mèo ngoan ngoãn jpg.”
Thấy chưa, đạn mạc toàn là xạo.
Tiền ở đâu, ở đó. Thẩm Hoài Xuyên vẫn tôi.
Tôi vừa ngân nga vừa cởi bộ váy chiến đấu tối nay.
Chỉ là có hơi tiếc.
Tôi còn chuẩn bị một sợi dây lưng để dành cho ta nữa cơ mà.
Đạn mạc cuộn điên cuồng:
【Nữ phụ vẫn còn đang ngây thơ kìa, nam chính sắp bỏ ta rồi đấy.】
【Tội ghê, không có nam chính, chỉ biết lấy tiền thôi, còn nam nữ chính thì đang ôm nhau ngọt ngào.】
【Đáng đời, vừa ác vừa ham tiền, sao mà so với nữ chính ngọt ngào dễ thương .】
Đạn mạc khiến tôi nghẹn họng.
Nước mắt bỗng chốc dâng lên viền mắt.
Chẳng lẽ Thẩm Hoài Xuyên thật sự định bỏ tôi sao?
Họ dối! Không thể nào!
Tôi vội gọi cho nhân viên bán hàng,
“Đặt cho tôi một cái túi da cá sấu khoá bạc.”
Tiền? Tất nhiên là quẹt từ thẻ của Thẩm Hoài Xuyên.
Coi như phí tổn thất tinh thần đi.
Xài tiền xong.
Tâm trạng vẫn trống rỗng đến lạ.
Liệu có còn tìm công việc nào vừa nhàn lại kiếm hai trăm vạn mỗi tháng không?
“Thẩm Hoài Xuyên vừa giàu, vừa đẹp trai, còn có cả cơ bụng tám múi, nhà cũng là loại cửa đôi…”
Tôi đau lòng đến bật khóc.
Lau nước mắt, tôi chụp mấy tấm selfie đăng lên mạng xã hội.
Nhìn gương mặt dịu dàng đẫm nước trong ảnh,
tôi viết một dòng trạng thái:
“Dài hạn tuyển chồng.”
Kèm ảnh.
Có lẽ là vì quá đau lòng,
hoặc cũng có thể là không cam tâm.
Tại sao kẻ đến sau lại hưởng?
【Nữ phụ phát hiện gì rồi à? Khóc như cún con kìa.】
【Nam nữ chính cảm vẫn chưa ổn định, nữ phụ đừng có game nhé.】
【Ủng hộ! Không quấy rối nam nữ chính.】
Tôi bật dậy, tức giận xông vào phòng thay đồ.
Vừa khóc vừa hỉ mũi:
“Tôi nhất định phải !”
Tôi lập tức mở app tiểu hồng thư, tìm một kiểu trang điểm “nát tan cõi lòng”, tạo khối, cố định, kẻ mày, đánh phấn mắt màu hồng khói.
“Tôi sẽ đi chia rẽ bọn họ.”
Mở tủ đồ ra, bị mấy bộ đồ cao cấp mùa mới hoa mắt.
Màu hồng nhạt, cuối cùng tôi chọn váy đỏ, trông khí sắc cực tốt.
“Có rồi lại không biết trân trọng, hoa dại sao bằng hoa nhà?”
Tôi lẩm bẩm, chọn thêm một cái mũ xanh lè, dây chuyền, vòng tay, bông tai, kính râm, ghim ngực đều là đồ của Bulgari.
“Đẹp thật.”
Tôi nước mắt lưng tròng, soi gương đầy hài lòng.
Dây chuyền đính đá lấp lánh, váy cao cấp tung bay lả lướt, chất liệu sang trọng, kim cương sáng lóa đến mù mắt.
【Nữ phụ đang gì ?】
【Nhìn ta makeup mệt quá, suốt tận sáu tiếng đồng hồ.】
【Cười xỉu, cho dù ta có hóa tiên nữ, nam chính cũng không muốn đâu.】
Tôi luyến tiếc vào gương, thì thầm:
“Anh ta giàu thế, chắc không ngoại đâu ha.”
Giây tiếp theo, tôi bắt đầu thay đồ, tẩy trang, đắp mặt nạ, ngâm bồn…
Trời sáng rồi.
02
Dưới lầu biệt thự vang lên tiếng còi xe, quản gia gọi một tiếng: “Tiên sinh về rồi.”
Tôi chân trần giẫm lên thảm, chạy vội ra đón người chồng đã lâu không gặp, không ngoài dự đoán, liền thấy túi giấy Chanel trong tay , khiến lòng tôi rộn ràng.
“Ông xã~” Tôi mắt đỏ hoe nhào vào lòng , vừa tủi thân vừa nũng.
Ai ngờ lại bị Thẩm Hoài Xuyên đẩy ra:
“Chuyện tối qua em không định giải thích sao?”
“Hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà.” Tôi lập tức rơi lệ, tay ôm lấy ngực, “Anh không về, em buồn lắm, cứ tưởng không quan tâm em nữa.”
Sắc mặt Thẩm Hoài Xuyên thoáng lúng túng.
Anh ôm tôi vào lòng đầy xót xa, giúp tôi lau nước mắt:
“Tiểu Lê, đừng khóc.”
“Xin lỗi nhé, hôm qua tăng ca muộn.” Anh lấy chiếc túi trên tay đưa cho tôi, nhẹ nhàng dỗ dành, “Không phải cố ý quên ngày kỷ niệm cưới đâu, đây là quà đặc biệt mua cho em.”
Tôi nắm chặt lấy túi quà không buông:
“Hu hu hu.”
Anh thật tốt, bận tăng ca mà vẫn không quên mua quà cho tôi.
Tôi không kìm , khóc càng dữ hơn.
Thẩm Hoài Xuyên hoảng loạn.
“Tiểu Lê, đừng khóc nữa, là lỗi của .”
Anh vỗ vỗ vai tôi, dỗ dành: “Mèo con ngoan, em muốn gì cũng mua cho.”
“Thật hả?” Tôi ngẩng đầu , chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, rụt rè lấy điện thoại ra, “Ông xã, em muốn chiếc nhẫn kim cương 15 carat này, mua cho em nhé~”
Thẩm Hoài Xuyên không hề do dự, lập tức gọi trợ lý đi mua.
Tôi khuôn mặt nghiêng đẹp trai, khí chất giàu sang của , hôn mạnh một cái lên má:
“Cảm ơn ông xã, tốt với em quá.”
Thẩm Hoài Xuyên thở phào, xoa đầu tôi:
“Đồ mít ướt, cho nghỉ ngơi chút nha.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Đi cùng vào phòng ngủ.
Thẩm Hoài Xuyên gần như đổ người xuống ngủ ngay lập tức, tôi lặng lẽ nằm bên cạnh .
Giả vờ không thấy vết son môi còn sót lại nơi cổ áo, ngẩn người chiếc đồng hồ giới hạn trên cổ tay .
Mùi tiền nồng nặc.
“Nên bảo ấy mua cho mình một cái nữa.” Nghĩ , tâm trạng tôi lại vui vẻ thêm chút.
Đạn mạc bắt đầu không nhịn nữa.
Toàn là mắng:
【Nữ phụ không thể có tí tiền đồ nào à? Mới cái nhẫn ba chục triệu mà đã bị mua chuộc rồi.】
【Làm đàn bà mà không chiếm trái tim chồng, không thấy nhục à?】
【Con nhỏ ham tiền này, chết cũng không có kết cục tốt đâu.】
Thấy đạn mạc bảo tôi ham tiền.
Tôi bật khóc.
Cuối cùng cũng có người hiểu tôi rồi.
Sau đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Cho đến một ngày cuối tuần, Thẩm Hoài Xuyên ngồi trên sofa, cau mày điện thoại.
Rồi bỗng chỉnh trang lại bản thân, ăn mặc rất chỉnh tề.
Tôi chạy lại giúp thắt cà vạt.
“Ông xã, ra ngoài à?”
Anh khựng lại, rồi nhanh chóng che giấu cảm : “Tạm thời phải đi công tác.”
“Đi bao lâu ?” Tôi lộ vẻ không nỡ.
Thẩm Hoài Xuyên thấy tôi đáng thương, trong mắt thoáng dịu dàng:
“Nửa tháng.”
“Xong việc sẽ về với em.”
Tôi ngẩn người: “Lâu , em đi cùng nhé?”
Thẩm Hoài Xuyên phản xạ từ chối ngay:
“Ngoan, công việc bận lắm.”
Đạn mạc sôi sục:
【A a a cảnh suối nước nóng mà tôi chờ đã tới rồi, kích thích quá!】
【Nữ phụ mà biết chắc sẽ ghen điên lên, nửa tháng này nam chính dẫn nữ chính đi chơi, công tác chỉ là cái cớ thôi!】
【Cầu mong cốt truyện nhanh lên, tôi muốn ăn “thịt” rồi hu hu hu!】
Xem xong đạn mạc, tôi có phần thất vọng.
Tâm trạng tụt dốc.
Thế tháng sau liệu còn phát sinh hoạt phí không?
Cố gượng , tôi ôm lấy Thẩm Hoài Xuyên:
“Nhớ về sớm nhé, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ .”
Tôi cố nhấn mạnh chữ “nhà”, sợ chạy theo người khác.
Thấy tôi hiểu chuyện như thế, trong mắt Thẩm Hoài Xuyên thoáng qua vẻ áy náy.
Anh thao tác một hồi trên điện thoại.
Rất nhanh, tôi nhận tin nhắn báo chuyển khoản hai triệu.
Thẩm Hoài Xuyên còn hứa, khi về sẽ mang cho tôi chiếc túi mà tôi thích.
Tiễn ra cửa, tôi không khỏi thầm than:
Anh ấy quả nhiên tôi chết đi .
03
Sau khi Thẩm Hoài Xuyên rời đi,
tôi lập tức gọi điện cho thân – Tô Tình.
“Tình Tình à, chồng tớ nửa tháng này không có ở nhà, bọn mình cùng đi Paris nghỉ dưỡng đi.”
“Ok luôn!”
Tôi và Tô Tình đi là đi,
thu dọn hành lý, đặt vé xong thì bay thẳng sang Paris.
Vừa đặt chân xuống sân bay, chúng tôi liền lao đến các cửa hàng đồ hiệu để mua sắm.
Vừa mới mua xong áo Dior, bên cạnh chợt vang lên một giọng nữ mềm mại:
“Hoài Xuyên, thấy em mặc cái này có đẹp không?”
Tôi giật mình đánh thót một cái.
Cảm giác bất an dâng trào.
Nhìn sang bên đó…
Thật sự là chồng tôi!
Trước mặt ta là một , dáng người cực kỳ quyến rũ, đang vui vẻ thử đồ cho xem.
Thẩm Hoài Xuyên thì mặt mày tràn đầy cưng chiều.
Mà xui rủi thay…
Tôi biết kia.
Chính là thư ký mới nhậm chức của Thẩm Hoài Xuyên – Chu Tư Tư.
“Tình Tình.” Tôi kéo ấy lại, chắn trước người mình.
“Chắn giúp tớ một chút.”
Tô Tình theo ánh mắt tôi,
mặt đầy nghi hoặc: “Đó chẳng phải là chồng cậu sao?”
Rồi ngay sau đó kích hét lên:
“Đệt! Lê Lê, Thẩm Hoài Xuyên đang hẹn hò với con khác à!”
“Ừ đó.” Tôi gật đầu.
Lặng lẽ thêm một câu: “Nhỏ tiếng thôi.”
Tô Tình tức đến nghiến răng:
“Cậu là chính thất đấy, sợ cái gì? Xông lên đánh đôi cẩu nam nữ kia!”
Đọc tiếp
Bạn thấy sao?