QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Tôi hơi khó hiểu, rụt rè hỏi: “Ý là… muốn đâm chết tôi à?”
“Ối giời…” Anh giơ tay gõ nhẹ lên đầu tôi một cái.
Cảnh sát ra tay trước là sao hả?!
“Khi tôi cảnh sát giao thông đứng gác, có một nhỏ trông trẻ hơn tôi mỗi ngày đều đi ngang qua, vừa đi vừa mỉm , còn vẫy tay chào tôi…” Tần Ngộ hơi nghiêng đầu, tôi.
“Có mấy lần còn mang cả bữa sáng cho tôi.”
“Ngốc ngốc đáng lắm.”
Ấy chà… Tần Ngộ có “bạch nguyệt quang” rồi kìa.
Khoan đã… sao nghe quen thế nhỉ?
Hồi đại học, tôi cũng từng si mê cảnh sát giao thông, mỗi ngày đi ngang một ngã tư đều toe với một giao thông đang chỉ huy ở đó.
Nhưng khi ấy là mùa đông, ta luôn đeo khẩu trang, tôi cũng chẳng rõ mặt mũi ra sao… hoặc là, có phải cùng một người hay không, tôi cũng không dám chắc.
Mọi người ơi… chẳng lẽ trùng hợp tới mức đó sao? Hay là tôi tự ảo tưởng?
“Đừng với tôi là quen tôi nha?” Tôi với vẻ nghi ngờ.
Tần Ngộ đáp, nửa nửa thật: “Có thể lắm, tôi cũng không chắc.”
Tôi không ngồi yên nổi: “Không ! Tổ trưởng Tần, là cảnh sát nhân dân đấy! Làm việc phải nghiêm túc chứ!”
“Ừ đúng.” Anh gật đầu ra vẻ nghiêm nghị.
“Tôi phải học theo người năng và hành xử nghiêm túc.”
“‘Có việc thì tìm cảnh sát’, thế là giữa phố đông người kéo một ra đòi cưới…”
“Còn công khai trêu ghẹo cảnh sát giữa chốn đông người, ảnh hưởng thanh danh tôi.”
Tôi đưa tay bịt miệng lại: “Thôi thôi! Tôi chịu rồi, đừng nữa!”
Trời đất ơi, cái miệng này sao giống súng liên thanh thế không biết!
Nói mấy câu nghiêm túc kiểu đó mà mặt vẫn tỉnh bơ, không cảm thấy ngượng à?
Tần Ngộ cứ tôi, cũng không né tránh bàn tay tôi đang che miệng , ánh mắt khiến tôi thấy hơi chột dạ.
Tôi vội rút tay về: “Nói thật này, tổ trưởng Tần, không nên đồng ý kết hôn với tôi một cách vội vã như … Em sợ sẽ hối hận.”
“Hiện tại thì chưa.” Ánh mắt tôi nghiêm túc hẳn lên.
“Không vội vàng, tôi đã suy nghĩ rồi.” Giọng chẳng còn chút cợt nào.
“Điều khiển TV hết pin rồi, tôi đi mua hai cục pin.” Tần Ngộ đặt remote xuống.
Trước khi đi, dặn: “Đừng tự ý mở cửa, tôi sẽ quay lại ngay.”
Anh vừa rời đi, tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Cũng coi như để xác minh… vài điều.
Tôi đi vào phòng ngủ, lôi bộ đồ ngủ bị giấu kỹ dưới đáy tủ quần áo ra định thay.
Tự nhủ vài câu cho bình tĩnh mà vẫn tim đập thình thịch, tôi lại chạy vào bếp vài ngụm rượu để lấy dũng khí.
Chuẩn bị đâu vào đấy, tôi chui vào phòng khách, trèo lên giường phòng Tần Ngộ, quấn chăn kín người.
“Cạch” — tiếng cửa mở vang lên.
“Tôi về rồi.”
“Thời Nhị?”
Giọng Tần Ngộ vang lên ngoài phòng khách, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
“Em ở trong phòng, đang xem phim!” Tôi ló đầu ra khỏi chăn, ngồi tựa đầu giường, cầm tablet lên bộ xem chăm .
Anh đi theo tiếng mà lại gần, bước chân càng lúc càng gần. Tôi nuốt khan một cái, mắt vẫn dán vào màn hình.
Anh đứng ngay trước cửa, không gì. Tôi ngẩng đầu .
“À… ánh sáng phòng này dễ chịu quá nên em vào đây coi phim tí.” Tôi , cố vẻ vô tư.
Anh tôi, nửa nửa như trêu chọc: “Xem… Thời sự?”
Tôi quay lại màn hình — trời đất! Là chương trình Thời sự, còn mở tiếng nữa chứ.
Tôi đỏ mặt: “Đúng rồi! Cập nhật hình phát triển quốc gia…”
“Anh có muốn xem cùng không?” Tôi hỏi thêm.
Tần Ngộ đi vào, ra hiệu tôi nhích sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh tôi… và thật sự cùng tôi xem xong bản tin Thời sự.
Anh quay sang tôi: “Cô đội cái này đi ngủ không bị rớt à?”
Tôi đưa tay sờ cái tai mèo trên đầu, lúng túng : “Cái này không phải để ngủ…”
“Vậy để gì?”
“Cũng không phải… mà… dễ thương mà, đúng không?”
“Ừ, dễ thương.” Anh gật đầu.
“Không cần ăn mặc thế cũng dễ thương.”
“Tôi…”
Anh bỗng lấy điện thoại ra, đưa tôi xem một đoạn video: “Đây là đúng không?”
Đó là một clip tôi quay trend biến hình với gậy ánh sáng đăng trên app video…
“Sao biết?” Tôi , hơi chột dạ.
“Đồng nghiệp tôi lướt trong mục gần đây.”
“Chia sẻ cuộc sống là tốt, vận cũng hay, phải ý an toàn.” Ánh mắt rất nghiêm túc.
“Trên mạng có đủ loại người.”
“Em biết rồi…” Không hiểu sao lúc này tôi thấy mình như một đứa trẻ vừa bị mắng vì điều sai.
Tần Ngộ đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Khi nào buồn ngủ thì về phòng chính ngủ nhé, giường phòng này chưa kê sát tường, dễ rơi.”
Tôi chợt nhớ ra “mục đích” tối nay, bóng lưng , hít sâu một hơi, bình tĩnh gọi lại:
“Tổ trưởng Tần, chúng ta bây giờ là vợ chồng hợp pháp mà.”
Tôi quỳ ngồi trên giường, nghiêm túc người đàn ông sắp bước ra ngoài.
Tần Ngộ quay đầu lại: “Ừ, tôi biết.”
Bạn thấy sao?