QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Xem ra đích thực của họ… cũng không phải chuyện gì cũng chia sẻ với nhau nhỉ?
Nếu ta chịu tìm hiểu một chút về cuộc sống thật của Phó Dịch, hẳn sẽ biết:
Trong kiểu liên hôn như của chúng tôi, cho dù có bao nhiêu “chân ái” ngoài kia, cũng tuyệt đối không để lộ trước mặt chính thất.
Một khi ai đó không quản nổi người của mình,
tức là đã tự tay dâng cho đối phương một cái cớ để nắm thóp.
Liên hôn không phải là từ thiện.
Hai nhà ngang sức ngang tài, quan hệ ăn qua lại, mục đích là đôi bên cùng có lợi.
Mà ra scandal, chẳng phải đang vả thẳng vào mặt đối phương sao?
Dạo này Phó Dịch không về nhà, nghe bận đến mức mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng.
Chẳng bao lâu sau, trai tôi gọi điện cho tôi, báo rằng —
Phó gia chính thức rút khỏi dự án ven biển lần này.
Tôi biết, đây chính là “cách xử lý” của Phó Dịch.
Tôi cực kỳ hài lòng.
Thậm chí còn nghĩ: Giá như bé kia chịu khó tìm tôi thêm vài lần nữa.
9
Khi Phó Dịch quay về nhà, trông ta mệt mỏi thấy rõ.
Không còn chút khí thế nào của một người vừa bước vào , từng tràn đầy tự tin như trước nữa.
Nhìn thấy tôi, lần đầu tiên ta nở một nụ rất… rất nhạt.
Dù chỉ là khóe môi nhích lên đúng một pixel, cũng tính là nụ rồi.
Thậm chí, ta còn mang về một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy.
Thấy tôi như mọi lần, vui vẻ nhận lấy vòng tay, tham lam hiện rõ trên mặt, ta mới như trút gánh nặng.
“Anh thấy chiếc vòng này ở nhà đấu giá, nghĩ là hợp với em, nên mua về.”
Phó Dịch hờ hững như thể chẳng có gì.
Bình thường khi đưa quà, ta toàn là thái độ cút đi cho nhanh, chưa bao giờ nhiều đến .
Hôm nay như … coi như là đang cố lấy lòng tôi rồi.
Tôi rất vui, cảm ơn xong liền đeo vòng vào tay ngay.
Tự dưng tỏ ra tử tế, chắc chắn có âm mưu.
Quả nhiên, chưa bao lâu, Phó Dịch đã đề nghị tôi đi dự tiệc tối cùng ta.
Trước đây thỉnh thoảng chúng tôi cũng “diễn cặp” như thế, ta chưa bao giờ tỏ ra nhiệt như lần này.
Xem ra chuyện nhượng lại dự án lần trước đã bị mấy người khác trong nhà họ Phó phát hiện.
Cái ghế thừa kế đó, có cả đống người đang chờ ta ngã.
Bữa tiệc lần này là do cậu ruột tôi tổ chức.
Ông là doanh nhân có tiếng ở thủ đô, tổ chức tiệc để tìm kiếm đối tác phù hợp cho các dự án lớn.
Phó Dịch cực kỳ coi trọng cơ hội này.
Anh ta biết tôi thân với cậu, sẽ không bao giờ mở lời nhờ tôi giúp.
Anh ta luôn nghĩ, dựa vào năng lực của mình, có thể tự giành lấy mọi thứ.
Tôi khoác tay Phó Dịch bước vào sảnh tiệc, lập tức thấy mấy người nhà họ Phó cũng có mặt.
Anh họ Phó của ta – Phó Thư – ánh mắt lóe lên vẻ mỉa mai đầy tham vọng.
Anh ta bước đến, lên tiếng chào hỏi:
“Em họ, còn tưởng hôm nay em bận đến mức không đến .”
“Anh cả lo xa rồi.”
Phó Dịch đáp lại, cả hai lời qua tiếng lại, ngấm ngầm đấu đá từng câu.
Nghĩ đến cái vòng tay, tôi chủ mở lời:
“Em đi chào cậu một tiếng trước, có muốn đi cùng không?”
“Ừ, nên chào hỏi trưởng bối một tiếng.”
Phó Dịch lần này không từ chối.
Cậu tôi rất quý tôi, trò chuyện với Phó Dịch khá vui vẻ.Tôi cầm một ly nước trái cây trên bàn, nhấp một ngụm, đứng ở góc khuất xem kịch vui.
Phó Dịch hoàn toàn không ngờ cũ mình vừa chia tay lại mò tới đây,
lại còn ngay trước mặt toàn bộ giới thương mại thủ đô.
Anh ta sắc bén về phía Phó Thư, người kia cũng chẳng buồn giấu giếm, nghênh ngang lại.
Sắc mặt cậu tôi sa sầm.
Nhìn hình như , ông lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Đây là tiệc do ông tổ chức, ông đương nhiên sẽ không để mấy người này loạn tại địa bàn của mình.
Chỉ một cái phất tay, bảo vệ lập tức áp giải bé kia – còn chưa kịp nước mắt nước mũi chạy đến khóc với Phó Dịch – cùng toàn bộ nhà họ Phó, đuổi thẳng ra ngoài.
Phó Dịch mất mặt đến mức không dám quay sang cầu cứu tôi.
Còn Phó Thư – cái vẻ đắc ý lúc nãy trên mặt – sớm đã biến mất khi bị bảo vệ lôi xềnh xệch ra khỏi sảnh.
Tôi thật sự không thể hiểu nổi đám người nhà họ Phó.
Ngay cả một “tiểu bạch thỏ ngốc nghếch” như tôi còn biết buổi tiệc hôm nay quan trọng đến mức nào.
Thế mà bọn họ lại lôi chuyện drama gia đình ra đây, không phải là vả thẳng vào mặt cậu tôi thì còn gì?
Tôi càng không hiểu nổi mấy em nhà này.
Miệng thì tự xưng là cáo già chinh chiến trên thương trường, trong nhà thì đấu nhau sống chết, sao cứ gặp người ngoài là mất hết cảnh giác?
Phó Dịch ngoại , còn chơi trò “ trong sáng” mà không thèm giấu kỹ cái đuôi hồ ly.
Phó Thư định lợi dụng chuyện này để kéo Phó Dịch ngã ngựa, kết quả lại tự kéo mình xuống hố.
Cậu tôi chỉ khẽ gật đầu ra hiệu, tiệc lập tức trở lại không khí sôi như cũ.
Nhưng trong lòng mọi người, ai cũng đã có toan tính riêng.
Bạn thấy sao?