Phó Dịch đúng là keo kiệt, ngay cả mua món đồ tử tế cho cũng không nỡ.
Cô bé bị tôi đâm một cú đau, lại càng tự tin hơn:
“Chị là đang ghen tỵ đúng không?”
“Phó Dịch chưa từng những điều này cho chị đúng không?
Anh ấy từng ngắm cảnh với chị chưa? Có từng đi dạo dưới mưa với chị chưa?”
Tôi lại thành thật lắc đầu.
Tôi đâu có điên. Mưa gió thì phải nằm nhà đắp chăn cho ấm chứ, ai lại chạy ra ngoài dầm mưa gì?
Xem ra tôi đúng là không hợp để đương, khổ một chút cũng không chịu .
“Vậy hôm nay hẹn tôi ra đây là để kể chuyện của hai người cho tôi nghe à?”
Thấy tôi điềm tĩnh như không, bé bắt đầu mất bình tĩnh.
“Tôi muốn , Phó Dịch căn bản không chị. Nếu chị biết điều một chút thì nên sớm nhường vị trí Phu nhân nhà họ Phó lại. Đừng kẻ thứ ba chen vào giữa tôi và ấy nữa.”
À, tôi hiểu rồi.
Hóa ra buổi hẹn này là để thông báo… đòi chỗ.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ:
“Nhưng chẳng phải hai người là đích thực sao?
Nếu đã là đích thực thì còn quan tâm mấy cái danh phận vô nghĩa này gì?”
Cô bé nghẹn họng, không câu nào.
“Tình đích thực chẳng phải chỉ cần hai người nhau là đủ rồi sao?”
“Hay là… cũng muốn ngửi mùi lợi ích bẩn thỉu?”
Cô bé giận tím mặt, bật dậy hét lên:
“Chị linh tinh gì thế!”
“Tôi không hề giống loại người dơ bẩn như chị!
Tôi và Phó Dịch chỉ muốn ở bên nhau, mối quan hệ của chúng tôi… chị sao mà hiểu nổi!”
Tôi thì đúng là không hiểu thật.
Nếu đã là đích thực, thì tại sao người đến gặp tôi lại là ta một mình?
Chẳng phải nếu thật sự nhau, nên là cả hai người nắm tay nhau, đứng trước mặt tôi :
“Chúng tôi mới là thật sự, chị hãy nhường lại vị trí đi.”
Hoặc ít nhất… nếu Phó Dịch thật lòng ta, sao không ly hôn với tôi luôn đi?
Sao lại để ta không danh không phận, đương trong bóng tối?
Anh ta không dám ly hôn, thậm chí chẳng dám công khai chuyện với tôi.
Bởi vì một khi ly hôn, địa vị của ta trong nhà họ Phó sẽ lung lay, mất luôn suất thừa kế.
Tình đích thực không đến lợi ích?
Nực .
Nếu không màng lợi ích, thì sao Phó Dịch lại chẳng chịu buông bỏ lợi ích?
Anh ta có thể ăn mặc theo kiểu ta thích, có thể cùng mấy chuyện vặt vãnh bên ta,
lại không thể vì ta mà rời khỏi nhà họ Phó.
Thậm chí, còn chẳng nỡ tiêu tiền vì ta.
Tiền còn không dám chi… lại dám là ?
Tôi mấy chiếc móng tay dán full kim cương thật của mình, thật sự không hiểu nổi kiểu đương của giới trẻ bây giờ.
Nếu Phó Dịch cũng còn trẻ như ta, hai người gặp nhau ở sân trường, nhau trong sáng, chắc tôi cũng thấy cảm .
Nhưng đây là một tổng tài tài sản bạc tỷ, khi lại chỉ tặng thời gian, không tặng tiền?
Đây là điều ta gọi là “chỉ vì rung ”?
Xin lỗi, tim tôi không nổi chút nào.
Tôi vẫn mùi tiền bạc đầy “hôi hám”, hí hí.
8
Ngay trước mặt bé, tôi bấm gọi cho Phó Dịch.
Mặt ta lập tức hiện lên vẻ phức tạp.
Tôi bật loa ngoài.
“Có chuyện gì?” – Giọng Phó Dịch vang lên, lạnh nhạt như thường lệ.
Cô bé lập tức nhếch môi đắc ý, liếc tôi khiêu khích:
Thấy chưa? Anh ấy không chị, chuyện còn chẳng có chút cảm nào.
Tôi nhẹ nhàng :
“Phó Dịch, em lại thấy buồn trong lòng rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Rồi giọng Phó Dịch có chút bất đắc dĩ:
“Lần này em muốn cái gì?”
Sắc mặt bé lập tức trở nên khó coi.
Tôi nghiêng đầu ta, nhỏ:
“Cô gì với ấy đi.”
Cô ta chịu không nổi thái độ dửng dưng của tôi, tưởng tôi đang trêu chọc, giận quá hét lên:
“Rốt cuộc chị muốn gì hả?!”
Cô ta vừa mở miệng là tôi thấy nhẹ cả người.
Vì vừa nghe thấy giọng ta, bên kia điện thoại, hơi thở của Phó Dịch lập tức trở nên gấp gáp.
Tôi dịu dàng vào điện thoại:
“Cô ấy đến tìm em, em cảm thấy rất buồn.”
Phó Dịch im lặng một lát rồi trả lời:
“Anh sẽ xử lý.”
Tôi cúp máy.
Cô ta trừng mắt tôi, ánh mắt đầy oán hận.
Nhìn vẻ mặt đó, tôi biết ngay – quả nhiên ta đã giấu Phó Dịch mà tự ý đến tìm tôi.
ĐỌC TIẾP :
Bạn thấy sao?