“Em thầm Phó Dịch nhiều năm rồi hả? Không đáp lại nên mới chịu cưới?”
Tôi lắc đầu. Hôm đó là lần đầu tiên tôi gặp ta, tôi nổi gì?
Yêu cái sự tự tin của ta à?
Thế từ đầu đến cuối, từng hành của Phó Dịch đều thể hiện ta chắc chắn rằng tôi ta say đắm.
Cho đến sau này, khi chúng tôi tổ chức hôn lễ, tuyên bố chính thức liên hôn rồi,
Ngay câu đầu tiên khi về nhà, ta đã cảnh cáo tôi: đừng mơ tưởng có của ta, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác.
Ngoài tiền, ta sẽ không cho tôi bất cứ thứ gì khác.
Tôi đáp lại, tôi biết đây là liên hôn, mà tôi cũng không thích ta.
Nhưng ta nghĩ tôi chỉ đang cứng miệng.
Thế là tôi cũng không thèm giải thích nữa, thỉnh thoảng rảnh thì giả vờ quan tâm vài câu, để ta chủ ném tiền cho tôi rồi kêu đừng phiền nữa.
Anh ta tiêu tiền để yên ổn, tôi cầm tiền xong cũng biết điều mà không phiền tiếp.
Phó Dịch thấy tôi dám nhắc đến chuyện riêng tư của ta, tưởng tôi đang bóng gió mỉa mai.
Thế là trước khi ra cửa, ta ném cho tôi một chiếc thẻ đen.
Ánh mắt rất rõ ràng:
Cầm tiền, đừng chuyện.
6
Tôi cứ tưởng Phó Dịch đã đổi sang mới rồi.
Ai ngờ chưa đến mấy hôm sau, ta lại bắt đầu “trẻ hóa” trở lại.
Xem ra chiến tranh lạnh của họ kết thúc rồi.
Thật ra cũng dễ hiểu thôi, bé kia đã phải tự mình đến tìm tôi, lại còn bị uất ức.
Khóc lóc kể với trai xong, trai chẳng những không dỗ, mà tối đó còn theo tôi về nhà ăn cơm.
Ai mà chịu nổi chứ?
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận một lời mời kết trong danh bạ.
Người gửi: Được Phó Dịch giới thiệu.
Hửm?
Tôi thành một phần trong vở kịch đương của họ rồi sao?
Tôi chấp nhận lời mời.
Thế là bé bắt đầu liên tục đăng story, post ảnh lên trang cá nhân.
Nào là ảnh đi leo núi với Phó Dịch,
ảnh hẹn hò ở khu đại học,
ảnh hai người cùng nhau tô tượng thạch cao giá mười tệ một cái.
Cuộc sống của họ khá phong phú, màu mè phết đấy.
Tôi xem vô cùng chăm , còn từng cái một gửi cho Tuyền Tuyền cùng xem.
Đồ hay thì phải chia sẻ mới vui.
Xem xong, Tuyền Tuyền gọi điện cho tôi:
“Không thể phủ nhận, thế này thì đúng là thật đấy.”
“Đúng rồi.”
Tôi phụ họa: “Không phải thì ai nửa đêm đi leo núi, hẹn hò đi tô tượng giá mười đồng gì chứ?”
“Công nhận luôn, ngây thơ thật sự đấy.”
Tuyền Tuyền ngặt nghẽo rồi tiếp:
“Phó Dịch lớn đầu rồi mà còn chơi kiểu trong sáng với trẻ hả?”
Tôi đang định đáp lại thì thấy bé kia lại vừa đăng thêm một status:
“Ở bên người mình thích, không vì lợi ích, chỉ vì rung .”
Tôi đọc nguyên văn cho Tuyền Tuyền nghe.
Tuyền Tuyền càng lớn:
“Được rồi, mày là mùi lợi ích bẩn thỉu, còn nhỏ kia là rung trong sáng.”
Tôi tủ đầy nhẫn kim cương cỡ tổ chảng của mình, phản bác:
“Nói vớ vẩn, mùi lợi ích này thơm chết đi .”
Thế là tôi tranh thủ rủ Tuyền Tuyền đi dạo phố, thấy gì thích là quẹt thẻ Phó Dịch ngay.
Cái này, tôi lấy.
Cái kia, tôi cũng lấy.
Tất cả… gom hết!
7
Cô bé kia đăng story liền mấy ngày, tôi vẫn chẳng mảy may phản ứng, đến một cái like cũng không thèm thả.
Cuối cùng ấy không nhịn nữa, chủ hẹn tôi ra gặp.
Rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì, tôi liền vui vẻ nhận lời.
Lần này chọn một quán cà phê nhỏ, qua thì khá bình thường, chẳng có gì nổi bật.
Thấy tôi đến, ta tỏ vẻ cao cao tại thượng, đảo mắt đánh giá tôi từ đầu tới chân một lượt.
Ánh mắt dừng lại một chút khi thấy mấy viên kim cương to tướng trên năm đầu ngón tay tôi, rồi nhanh chóng dời đi.
“Tìm tôi có chuyện gì ?” – tôi thật lòng tò mò hỏi.
Cô bé không vội trả lời, cố để lộ chiếc vòng tay trên cổ tay, rồi khẽ chạm vào sợi vòng cổ thủ công màu kẹo đang đeo.
Tôi không hiểu ta muốn biểu đạt điều gì.
Cái này là tác phẩm giới hạn của nghệ nhân nào sao?
Sao tôi chưa từng thấy cái phong cách “lạ lùng” này?
Thấy tôi chăm , bé bèn đắc ý :
“Đây là do chính tay Phó Dịch cho tôi. Anh ấy , tuổi tôi còn trẻ, nên trang sức cũng phải dễ thương một chút.”
“À,” – tôi gật gù thành thật đáp – “Bảo sao xấu .”
Bạn thấy sao?