Câu đó lập tức kích thích bé như gà mái xù lông.
Cô ấy hét toáng lên:
“Cô ai là tiểu tam? Không mới là tiểu tam! Chính ta mới là người chen vào giữa tôi và Phó Dịch!”
Câu đó như sét đánh giữa trời quang, đám người đang hóng không nhịn nữa, kéo lại gần chỉ trỏ bàn tán.
“Tiểu tam thì vẫn là tiểu tam, còn bày đặt chuyện đích thực?”
“Đúng là sống lâu mới thấy, tiểu tam dám công khai khiêu khích chính thất!”
“Quay lại đi quay lại đi!”
Thấy có người lấy điện thoại ra định quay clip, bé rốt cuộc chịu không nổi nữa, ôm mặt bỏ chạy.
Ủa? Vậy là chạy luôn hả?
Tôi khá thắc mắc:
Nghe tiểu tam thì phải mặt dày cơ mà?
Sao này yếu quá ?
Sau màn kịch vừa rồi, tôi và Tuyền Tuyền lại tiếp tục mua sắm, hoàn toàn không thèm để tâm đến chuyện vừa xảy ra.
3
Rất nhanh sau đó, Phó Dịch gọi điện tới.
Tuyền Tuyền nham hiểm: “Chân ái gọi điện méc chồng mày rồi kìa, chồng mày sắp tới hỏi tội rồi đó~”
Tôi bắt máy.
Giọng Phó Dịch vẫn như mọi khi, trầm thấp lạnh lùng, hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện vừa nãy.
Chỉ dặn tôi đừng quên tối nay phải về nhà cũ ăn cơm.
Mỗi tháng chúng tôi đều phải về nhà cũ họ Phó tham gia một buổi tụ họp gia đình.
Nói là gắn kết cảm, thực ra là xã giao, ứng phó.
Cả đám trong cái nhà đó đều là cáo già, ngoài mặt thì thân thiện, trong bụng thì rắp tâm đấu đá.
Anh ta không nhắc chuyện kia, tôi lại không thể như chưa có gì xảy ra.
Dù sao thì, trong lòng Phó Dịch, tôi vẫn luôn là người si vì ta.
Thế là tôi từ chối.
“Phó Dịch, tối nay em không muốn đi, em thấy buồn trong lòng.”
Anh ta vốn định cúp máy, hoàn toàn không ngờ tôi lại từ chối.
Bên kia đầu dây, tiếng thở ngừng lại một nhịp.
Rồi Phó Dịch lên tiếng, giọng nhàn nhạt:
“Bộ trang sức lần trước em , sẽ mua. Ngoài ra, mỗi tháng tiền tiêu vặt tăng thêm hai triệu.”
Lời lạnh như băng của Phó Dịch lập tức biến thành con số ấm áp, tôi tươi tỉnh ngay:
“Giờ em không buồn tí nào luôn, em đi chuẩn bị liền đây~”
Tuyền Tuyền tôi xử lý huống, chẳng còn gì để ngạc nhiên nữa.
Phó Dịch vốn không tôi, và tôi cũng chẳng ta.
Tôi là Tống gia nổi tiếng là nàng ngốc nghếch, ngoan ngoãn như dây leo bám vào tường.
Từ nhỏ tôi đã biết, gia nghiệp nhà tôi là do cả thiên tài kinh doanh chống đỡ, mặt mũi danh tiếng là do chị hai siêu sao gánh vác.
Còn tôi, chân tay vụng về, chuyện nhà nấu ăn chẳng biết gì, học tới lớp ba còn phải đếm ngón tay khi toán.
Cuối cùng chỉ có thể đi con đường liên hôn, sống nhờ vào nhà chồng.
Còn Phó Dịch, là người xuất sắc nhất trong đám ứng cử viên thừa kế của nhà họ Phó.
Nhưng nhà họ Phó lớn mạnh, lớp trẻ lại đông đảo và toàn người tài.
Vì để giữ chắc ngôi vị thừa kế, ta cần một gia tộc môn đăng hộ đối đứng sau hỗ trợ.
Thế là ta chủ đến Tống gia, đề nghị liên hôn.
Chỉ là, sau khi kết hôn, chúng tôi chưa từng có quan hệ vợ chồng thực sự.
Mỗi ngày ta đều đi sớm về khuya, bận mở rộng đế chế thương mại của mình.
Còn tôi, từ Tống gia chuyển sang Phó gia, tiếp tục sống vui vẻ trong vai trò dây leo mềm yếu của mình.
4
Tuyền Tuyền tôi chọn đồ, ánh mắt đầy ẩn ý khi thấy tôi lại hóa thân thành vợ dịu dàng yếu đuối.
Mỗi lần tôi và Phó Dịch về nhà cũ họ Phó, tôi đều ăn mặc kiểu này.
Luôn đi theo sau lưng Phó Dịch, rụt rè chào hỏi các bậc trưởng bối nhà họ Phó.
Họ sau lưng thì chê bai tôi là “tiểu bạch thỏ ngốc nghếch”, tôi uổng công sinh ra trong nhà họ Tống.
Nói tôi là bùn nhão không thể trát tường.
Tống gia tài sản lớn như thế, mà tôi lại không tranh không giành, để hết cho người khác.
Ngay cả đứa con riêng nhỏ nhất trong nhà họ cũng biết giành cổ phần.
Chỉ có tôi – tam tiểu thư nhà họ Tống – mỗi ngày chỉ biết chìa tay xin tiền trai chị .
Hôm nay cũng .
Họ xem thường tôi, vẫn phải chủ chào hỏi trước.
Vì tôi là vợ của người thừa kế nhà họ Phó, là em út nhà họ Tống cưng nhất.
Như thường lệ, sau khi Phó Dịch vào thư phòng với các bác em bên nội, thì chị họ của ta – Phó Nhụy – mỉm bước về phía tôi.
Cười mà chẳng hề có ý tốt:
“Tống Điềm, dạo này em với Phó Dịch không cãi nhau đấy chứ?”
“Không ạ.” – tôi đáp.
Bạn thấy sao?