Cô nhỏ đang chồng tôi đã tìm đến tôi.
Cô ấy khoe với tôi chiếc vòng cổ handmade mà chồng tôi đã cùng ấy.
Trước mặt tôi, ấy kể chồng tôi ấy nhiều đến mức nào.
Cô ấy kể về những bữa cháo trắng khuya, những buổi đi dạo dưới mưa cùng nhau.
Sau khi kể xong câu chuyện cảm đất trời của họ,
Cô ấy tôi với ánh mắt chế giễu, giọng khinh thường :
“Cho dù chị có chiếm vị trí bà Phó thì sao chứ?
Chị vĩnh viễn không bao giờ có của Phó Dịch.”
Ơ kìa chị , tôi và ta là hôn nhân thương mại, giữa chúng tôi vốn dĩ chẳng có tí cảm nào cả.
Tôi cần gì thứ rẻ mạt của ta?
Tôi chỉ cần tiền và tài nguyên của nhà họ Phó thôi.
1
Dạo này chồng tôi, Phó Dịch, hình như đang đương thật rồi.
Trước đây, ngày nào ta cũng mặc bộ vest ba món kiểu tổng tài, quanh năm suốt tháng không đổi cả màu sắc.
Giữa mùa đông âm mười mấy độ, cùng lắm ta chỉ khoác thêm một cái áo choàng.
Vậy mà mấy hôm nay, thỉnh thoảng tôi lại thấy ta đứng trước gương chăm chút ăn mặc.
Trong tủ đồ cũng xuất hiện hàng đống quần áo thường ngày mà trước giờ chưa từng thấy.
Tóc tai cũng không còn dùng gel vuốt cứng ngắc kiểu người lớn nữa.
Mà để nó tự nhiên rủ xuống.
Trang điểm như xong,
Nhìn Phó Dịch chẳng khác nào sinh viên mới ra trường.
Chưa hết đâu.
Trước đây, ăn cơm hay việc, ta đều đúng mực, nghiêm túc như người máy.
Còn mấy ngày nay, tôi để ý thấy lúc ăn cơm, ta cứ chăm chăm điện thoại, mắt mày tủm tỉm, nhắn tin không ngừng.
Thậm chí có lần, tôi còn thấy ta chụp ảnh đồ ăn trên bàn rồi gửi cho ai đó.
Rõ ràng là có vấn đề.
Tôi kể chuyện bất thường của Phó Dịch cho thân là Tuyền Tuyền nghe, mãi một lúc sau ấy mới nhắn lại:
“Chúc mừng nhé, chồng mày sắp có rồi đó.”
Nhìn thấy tin nhắn của Tuyền Tuyền, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng chuyện gì to tát, tôi còn sợ ta phát bệnh tâm thần cơ.
Chỉ cần không bị bệnh là rồi, không thì ai dự án kiếm tiền cho tôi?
Khủng hoảng hóa giải.
Vậy nên tôi tiếp tục vui vẻ sống cuộc đời phu nhân nhà giàu của mình.
Mỗi ngày đi đẹp, đi mua sắm xả láng.
Thậm chí còn có thêm thú vui mới – viết nhật ký quan sát Phó Dịch.
Viết xong mỗi bài, tôi gửi cho trai tôi một bản.
Rồi tôi đem nhật ký đó cho thám tử tư bám sát Phó Dịch.
Họ chụp không ít ảnh Phó Dịch hẹn hò với người khác.
Anh tôi gửi đống ảnh đó cho nhà họ Phó.
Trong kiểu liên hôn thương mại như nhà chúng tôi, điều quan trọng nhất không phải là cảm, mà là sự ổn định.
Nhà họ Phó nhận ảnh thì tự hiểu ý tôi.
Họ sẽ nhượng bộ và bù đắp cho nhà tôi trong các dự án hợp tác.
Thế là, Phó Dịch ngày ngày hẹn hò vui vẻ, tôi ngày ngày chuyển tiền tiêu vặt cho tôi, còn tôi ngày ngày cầm tiền đi mua sắm.
Chúng tôi đều có tương lai tươi sáng của riêng mình.
2
Vì khi tôi đang đi dạo phố với nhỏ thân mà có một bé chặn đường, muốn chuyện với tôi, tôi thật sự ngơ ngác luôn.
Đây là sức mạnh của à?
Tiểu tam giờ to gan sao?
Còn dám chủ đến tìm chính thất?
Tuyền Tuyền bé trước mặt đầy hứng thú, chọc chọc tay tôi:
“Đây là của chồng mày hả?”
Cô ấy to đến mức cả trung tâm thương mại đều dựng tai lên:
Cái gì? Hình như có drama lớn?
Nói đi đi, tôi sẵn sàng hóng rồi đây.
Tôi lắc đầu: “Tao cũng không biết nữa.”
Thế là tôi vừa nghiêm túc vừa tò mò hỏi: “Cô là của Phó Dịch thật à?”
Cô bé tự tin ngẩng đầu lên, thẳng vào mắt tôi: “Đúng, tôi là của Phó Dịch.”
“Ồ ồ, chào , tôi là vợ của Phó Dịch.” – tôi thân thiện chào lại.
Nghe đến đây,
Mấy nhân viên đang tư vấn trang sức cho khách, tai sắp dính sát vô người chúng tôi luôn rồi.
Nếu không phải còn đang giờ , tôi nghi họ đã móc điện thoại ra, quay clip gửi khắp group chat vì sung sướng hóng chuyện hot tại hiện trường.
Có người không nhịn , bật thốt lên: “Hơ! Thì ra là tiểu tam à!”
Bạn thấy sao?