Chương 8
Tầm mắt bén nhọn của Chủ Chân Phong dừng trên người Tần Hoài An, có hơi ngạc nhiên, sau đó đã nhanh chóng giận tái mặt.
Cái người phụ nữ này…
“Cô có thể có ý kiến gì chứ hả?” Chở Gia Mỹ không hài lòng, liếc mắt .
Tần Hoài An ta rồi mỉm , vẻ mặt vẫn rất thản nhiên: “Tôi chỉ là đồ giả, xuất thân thấp kém, là một người phụ nữ lừa đảo mà thôi, tôi không biết đóng phim. Nếu như lộ trước mặt người khác, có khác gì càng mất mặt mấy người đâu chứ?”
Chở Gia Mỹ ngạc nhiên.
Đồ giả, xuất thân thấp kém, người phụ nữ lừa đảo… những từ ngữ này đều là những gì mà ban nãy ta dùng để trào phúng Tần Hoài An.
Vậy mà Tần Hoài An lại ghi tạc trong lòng, đã thế còn mỉa mai lại nữa chứ!
Chở Gia Mỹ thẹn quá hóa giận, khinh thường: “Cô tưởng mình là cái thá gì thế hả? Lẽ nào nhà họ Chữ tôi còn phải cầu xin hay sao!”
Nói xong lại ra sức lặp lại một câu: “Đồ giả mạo!” Tần Hoài An không để bụng.
Đột nhiên một cảm giác âm u lạnh lẽo kéo đến, liếc , chống lại ánh mắt âm u của người đàn ông kia.
“Cô cho rằng có quyền lựa chọn à?”
Giọng lạnh lùng, trầm thấp của Chử Chân Phong mang theo một chút ý tứ cảnh cáo.
“Nếu như tôi không phối hợp thì mấy người sẽ đưa tôi vào cục cảnh sát à?” Tần Hoài An hỏi thử.
Chử Chấn Phong mím môi, đường cong lạnh như băng khiến người ta tê dại da đầu. Ánh mắt thật nguy hiểm: “Có lẽ sẽ còn thảm hơn kết quả đó nữa đấy.” Hàng lông mày Tần Hoài An khẽ chau lại.
Giọng nhắc nhở thiện chí của ông quản gia truyền đến: “Cô Tần à, đây là nhà họ Chử, vẫn là nên ngoan ngoãn phối hợp đi. Giúp việc này xong thì có lẽ cậu Chân Phong sẽ bỏ qua chuyện cũ thôi…”
Lời còn chưa dứt đã bị một ánh mắt của Chử Chân Phong chặn lại. Tần Hoài An không khỏi rơi vào suy tư.
Cô chỉ là một sinh viên khoa y bình thường mà thôi, hoàn toàn không biết gì về nhà họ Chử cả, thay vì phải quan tâm đến tin tức của giới quý tộc giàu sang thì thích nghiên cứu học tập về y dược, về thuốc đông y, về thí nghiệm lâm sànghơn nhiều.
Nhưng mà không ngốc. Sau khi tỉnh dậy, trải qua những chuyện này, thấy những gì xa hoa trước mắt… Nhà họ Chử cũng không đơn giản là một gia đình lắm tiền bình thường. Cho nên, nếu như từ chối, bọn họ sẽ bắt buộc phải gật đầu à? Tâm lý Tần Hoài An bỗng cảm thấy chán ghét.
Lý trí lại khiến giấu nhẹm cảm giác đó vào trong lòng, giả vờ thản nhiên mà : “Được thôi, tôi đồng ý kết hôn giả với cậu Chử nhà mấy người, tôi có hai điều kiện!”
Chử Chân Phong tức giận, ban nãy còn chưa kịp từ chối, bây giờ người phụ nữ này còn dám đặt ra điều kiện nữa à?
Thấy sắp nổi đóa lên, hai vợ chồng Chử Hoài Sơn kéo lại, lắc lắc đầu với .
Tần Hoài An ngẩng gương mặt trong trắng thuần khiết lên, thẳng Chử Chân Phong: “Thứ nhất, chuyện của chúng ta coi như là hợp tác đi, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, mấy người đừng có mà phiền phức gì đến tôi, cũng không tống tôi vào cục cảnh sát”
Yêu cầu này cũng không tính là quá phận.
Cơn tức của Chủ Chân Phong hơi vơi đi, hừ một tiếng rồi : “Vậy phải phối hợp cho tốt trước đã!”
“Được thôi”
Tần Hoài An gật đầu, tiếp điều kiện thứ hai: “Tôi không muốn ở đây, nếu như có thể tôi muốn quay về… ở trong ký túc xá của trường học”
Nói xong, không quên giải thích thêm: “Vốn dĩ tôi là sinh viên mà, chưa tốt nghiệp nên ở lại trong trường học cũng là chuyện bình thường thôi, người ngoài chắc không thấy kỳ lạ đâu nhỉ?”.
Tâm lý của Tần Hoài An rất rõ ràng mọi việc, là đồ giả mạo, ở lại nhà họ Chử chắc chắn sẽ bị bọn họ nhắm vào, ngày sau này sống không an ổn lắm đâu.
Huống hồ gì còn phải xử lý việc riêng của mình nữa.
“!”
Đột nhiên Chử Chân Phong lạnh lùng một tiếng, thái độ cao cao tại thượng liếc Tần Hoài An, dường như đang chế nhạo dòng suy nghĩ ngây thơ của .
Trước khí tức mạnh mẽ của , Tần Hoài An khẽ nhíu mày.
“Tôi không đúng nào à?”
“Đúng”
Chử Chân Phong như không , trả lời một chữ rồi phân phó: “Vệ Nam, đưa ta ra ngoài đi”.
Tần Hoài An hơi ngây ngẩn. Anh ta mà lại đồng ý với điều kiện của dễ dàng cơ à? Không ngờ cậu Chủ nhà này vẫn còn dễ chuyện thật đó. Có thể rời khỏi nhà họ Chử, đương nhiên sẽ không chần chờ gì.
“Cảm ơn, không cần đưa đâu, tôi tự đi ”
Tần Hoài An không muốn dính dáng quá nhiều đến những người bên cạnh Chử Chân Phong, xong, xoay người đi ra ngoài.
Vệ Nam càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.
“Cậu Chử, cứ …”
Vừa mới mở miệng đã thấy vẻ mặt kín đáo của Chử Chân Phong, cậu nuốt hết những lời định lại theo bản năng.
Cậu Chử gì cũng có dụng ý riêng của cậu ấy. Tần Hoài An đi gần hai mươi phút mới đến cửa lớn nhà họ Chử.
Nhà họ Chữ thật sự rất rộng, nào là gian nhà, vườn hoa, ao nước nhân tạo, nếu như không có người giúp đỡ, e rằng đã đi lạc trong này luôn rồi.
Có thể ở trong một nơi thế này, một lần nữa rõ nhà họ Chử không tầm thường. Đợi quay về, nhất định phải tra cho kỹ xem rốt cuộc lại lịch nhà họ Chử này thế nào.
Mới vừa đi đến cửa lớn của nhà họ Chử, một đám người đột nhiên vây quanh , bắt đầu giơ máy ảnh, giơ micro trong tay ra.
Tần Hoài An hơi ngẩn người một chút.
Hình như những người này là phóng viên nhà báo này thì phải, bọn họ còn đứng canh ở đây à?
“Cô Tần, sao lại ra đây một mình ?”
“Trước đây chưa từng nghe có cảm mặn nồng gì với cậu Chử, vì sao lại đột ngột
kết hôn như thế, trong chuyện này có phải có khuất mắt gì không?”
“Nghe gia cảnh cũng bình thường, không biết sao có thể quen biết cậu Chử ?”
“Thưa …”
Tần Hoài An chưa bao giờ gặp phải huống thế này, dù cho từ trước đến nay vẫn luôn rất bình tĩnh, tỉnh táo, đột nhiên đối mặt với đạn pháo liên thanh của đám phóng viên này, trong nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Cô muốn đi ra khỏi nhà họ Chử, hết lần này đến lần khác lại bị phóng viên chặn đường…
Trong lúc đang mắc kẹt trong huống tiến thoái lưỡng nan, đằng sau vang lên tiếng thắng xe.
Cửa xe mở ra, dáng hình cao to mạnh mẽ rắn rỏi bước ra.
“Chẳng phải em bảo đi dạo trong sân à? Sao lại đi dạo ra ngoài này rồi?” Giọng trầm thấp đầy từ tính của Chử Chân Phong vang lên bên tai. Tần Hoài An vội ngẩng đầu lên, lại bắt gặp khóe môi đang cong lên đầy giễu cợt. Phảng phất tựa như tất cả đều nằm trong dự liệu của ta! Đột nhiên Tần Hoài An hiểu ra vì sao ban nãy ta lại để mình rời đi dễ dàng như rồi.
Ban nãy cố gấp gáp rời đi, không hề nghĩ đến điều bất ổn trong cái câu “Vệ Nam, đưa ta ra. ngoài” kia.
Bây giờ mới kịp phản ứng lại, người đàn ông này không hề định đồng ý với điều kiện của .
Anh ta đang đợi bị phóng viên vây lấy, rơi vào cảnh lúng túng, đồng thời, không cho phép thẳng sự thật cho phóng viên nghe.
Nhìn gương mặt tuấn tú không thể xoi mói của người đàn ông kia, Tần Hoài An rất phối hợp mà nở nụ hàm răng vẫn nghiến chặt: “Đúng , lần đầu tiên đến nhà họ Chử, bất cẩn lạc đường nên đi ra ngoài đây rồi!”
“Lên xe đi, chúng ta quay về thôi” Chử Chân Phong hờ hững một câu rồi xoay người. Một cánh tay mảnh khảnh đặt lên khuỷu tay .
Chử Chân Phong hơi nhíu mày lại bắt gặp gương mặt mang nụ nhẹ nhàng của Tần Hoài An.
Nhìn thấy ánh mắt không vui của người đàn ông ấy, siết chặt cánh tay của mình để trả thù.
Chữ Chân Phong thoáng ngạc nhiên, vì sự có mặt của phóng viên nên xuống cảm giác muốn đá văng người phụ nữ đi.
Thấy hai người họ đi vào trong, một phóng viên lập tức hỏi: “Cậu Chữ, và vợ không ở lại nhà họ Chử à? Có thể phiền một phút không, chúng ta có vài câu hỏi..”
Chử Chân Phong liếc mắt đối phương, ánh mắt lạnh lùng, cao thượng, bức người, thẳng thừng từ chối: “Không rảnh”
Phóng viên ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ đến một tin đồn trong giới.
Nghe có một đồng nghiệp đã chặn đường cậu Chu này để phỏng vấn thêm một câu, kết quả hôm sau ta phải thu dọn hành lý, rời khỏi giới truyền thông.
Người phóng viên tái mét mặt mày, vội vàng lùi lại một bước.
Sau khi lên xe, ngay khi cánh cửa xe đóng lại, cảm giác tàn độc trên người người đàn ông kia lập tức phóng ra, nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống mấy độ!
Tân Hoài An tự giác rút cánh tay lại.
“Cô đang chọc tức tôi” Giọng điệu rất bình tĩnh, không hề che giấu sự tức giận của bản thân.
Cô vờ như không biết gì, thờ ơ đáp: “Bên ngoài nhiều phóng viên, chủ yếu dáng chút thôi.”
Ánh mắt Chử Chân Phong tối sầm lại, lạnh lùng hừ một tiếng. Đừng tưởng vừa rồi tôi không thấy vẻ đắc ý trong mắt ! Anh xoay đầu về hướng khác, thấp giọng ra lệnh: “Lái xe đi!” Vệ Nam đạp chân ga.
Nhìn khoảng cách càng lúc càng xa nhà họ Chử, Tần Hoài An xác nhận: “Trong khoảng thời gian này tôi cũng không thể trở về trường học phải không?”
Bạn thấy sao?