Chương 2
Lần đầu tiên, Tần Hoài An tham gia khóa huấn luyện thực tế ở nông thôn do trường tổ chức.
Tổng cộng có hơn hai mươi sinh viên y khoa tham gia cùng nhóm thực tập, bọn họ dựng trại dưới chân núi trong thôn.
Sau khi trở về trại, các đều đã ngủ hết. Tần Hoài An vắt nước lau chùi thân thể. Nhìn những vết xanh xanh tím tím trên người, hốc mắt của đỏ bừng. Giữ gìn cơ thể trong sạch suốt hai mươi năm vốn muốn để dành cho người đàn ông .
“Xin lỗi Bình Nguyên!” Tần Hoài An rơi nước mắt. Hồi lâu sau, mới khôi phục bình tĩnh. Khóc không thể giải quyết vấn đề.
Chuyện mất trinh đã thành sự thật, cũng không định gạt Lâm Bình Nguyên. Cô quyết định sau khi trở về sẽ chuyện thẳng thắn với ta.
Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, Bình Nguyên là người dịu dàng chăm sóc như thế, tin rằng ta sẽ hiểu …
Vệ sinh thân thể xong, Tần Hoài An quay về chỗ ngủ. Cô phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không, tốt Vương Thanh Hà của vẫn chưa về.
“Thanh Hà từng ấy phải đến nhà họ hàng trong thị trấn ăn bữa cơm, đường xa quá ấy lười đi, chắc tối nay sẽ không về đâu.”
Tần Hoài An nghĩ thế, rồi nhắm mắt lại đi ngủ. Cùng lúc đó. Dưới ánh trăng, một bóng dáng quần áo xốc xếch đang lảo đảo chạy trốn giữa rừng núi.
Chắc chắn phía sau không có người đuổi theo nữa, ta giảm tốc độ, lau mặt một cái rồi mång:
“Cái quái gì thế nhỉ, cũng không tự xem dáng vẻ của mình ghê tởm tới mức nào…”
Nhớ tới vẻ hèn mọn và dữ tợn của người đàn ông kia, dạ dày của Vương Thanh Hà dâng lên cơn buồn nôn.
Vốn định đến nhà họ hàng ăn bữa cơm thôi, ai ngờ lại gặp chuyện xui xẻo như thế. Đột nhiên, ta đạp phải thứ gì đó… Vương Thanh Hà hoảng sợ cầm điện thoại bật đèn lên soi thì khiến ta giật mình… Một người đàn ông rất đẹp trai… Sáng sớm, Tần Hoài An bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Cô mơ thấy người đàn ông không rõ mặt tối hôm qua. Tần Hoài An ép bản thân phải tỉnh táo lại.
Hôm nay là ngày kết thúc kỳ thực tập để trở về trường, thu xếp quần áo, thấy Vương Thanh Hà còn chưa về, bèn gọi điện thoại cho ta.
“Biết rồi, cậu giúp mình thu dọn trước đi!” Vương Thanh Hà phản đối . Nói xong, ta cúp điện thoại. Tần Hoài An lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải giúp ta thu dọn hành lý. Đồ đạc của Vương Thanh Hà rất nhiều, mang theo một vali rất to. Đi ra ngoài quần áo của
Tần Hoài An rất gọn nhẹ, chỉ quái chiếc balo và một hộp y tế cần thiết để chữa bệnh.
Trước khi xuất phát, Vương Thanh Hà vẫn chưa trở về, Tần Hoài An giúp ta xách vali lên xe.
Thầy dẫn đoàn thúc giục: “Vương Thanh Hà đâu? Ai gọi cho em ấy đi, chỉ còn chờ mình em ấy thôi đấy!”
“Thầy Từ ơi, có lẽ lát nữa ấy sẽ tới.” Tần Hoài An còn chưa dứt lời, Vương Thanh Hà đã xuất hiện.
Cô ta vui tươi hớn hở, thậm chí chẳng buồn đếm xỉa đến dáng vẻ tức giận của thầy dẫn đoàn, lên xe vào chỗ ngồi của mình
Tần Hoài An ngồi vào bên cạnh ta, nhỏ: “Thanh Hà à, cậu tới trễ. Cậu nên lời xin lỗi với thầy Từ.”
“Xin lỗi?” Vương Thanh Hà liếc mắt, hừ lạnh đáp: “Làm thầy giáo thì giỏi lắm sao? Tần Hoài An ơi, cậu chờ xem, những ngày tốt lành của tớ sắp đến rồi, chỉ là một giáo viên thôi mà, tới không để mắt tới đâu” .
“..” Tần Hoài An im lặng ta. Có giọng thảo luận từ chỗ ngồi kế bên truyền đến:
“Nhìn thấy gì không, chiếc váy màu trắng mà Vương Thanh Hà mặc trên người là mẫu mùa hè mới nhất của Chanel, đắt lắm đấy”
“Thì ra ta có tiền như ? Thật lợi ..”. Khi Vương Thanh Hà nghe thấy những lời này, ta rướn môi lên. Tần Hoài An tức thì có chút nghi ngờ.
Gia cảnh của Vương Thanh Hà không tệ, cũng không phải đặc biệt giàu có. Người không rành về hàng hiệu như cũng biết hàng của Chanel rất đắt, huống chi là mẫu mới nhất..
Tần Hoài An cảm thấy sau khi Vương Thanh Hà tới nhà họ hàng ăn bữa cơm thì trở nên là lạ. Vương Thanh Hà liếc mắt Tần Hoài An, phát hiện đeo thứ gì đó trên cổ.
“Đây là cái gì?” Cô ta đưa tay bất giác kéo sợi dây chuyền trên cổ của Tần Hoài An. Mặt dây chuyền hình tròn bằng đồng, qua trông giống một món đồ rẻ tiền.
Vương Thanh Hà chán ghét buông tay ra: “Bạn trai cậu tặng à? Mấy món này có thể mua ở hàng vỉa hè”.
Tần Hoài An kinh ngạc, lúc này mới nhận ra sợi dây chuyền này tối qua người đàn ông kia đã đeo cho .
Sắc mặt tái nhợt, không lời nào mà tháo sợi dây chuyền xuống cất vào trong túi áo.
Thấy thế, Vương Thanh Hà tưởng ngầm thừa nhận, giễu cợt : “Cậu nên sớm chia tay với người trai hời của mình. Ngay cả tiền cũng không nỡ tiêu vì thì còn chuyện đương gì nữa!” .
Tần Hoài An nhướng mày: “Tớ có thể tự kiếm tiền, tại sao phải tiêu tiền của trai?” Vương Thanh Hà bĩu môi, từ chối cho ý kiến.
Trở lại thành phố đã là giữa trưa, Vương Thanh Hà đã liên hệ trước với người nhà tới đón ta về. Cô ta đi rất vui vẻ như thể sắp gặp chuyện gì đó tốt lắm.
Sau khi ăn bữa trưa đơn giản, Tần Hoài An quay về ký túc xá.
Vốn dĩ đã hẹn tối nay sẽ mừng sinh nhật với trai Bình Nguyên, sau sự việc xảy ra tối hôm qua, không thể đợi đến tối nữa.
Cô muốn tìm ai đó để dốc bầu tâm sự, ngoài trai ra, không biết nên kể chuyện này. cho ai nghe.
Tần Hoài An thay quần áo, ngồi xe buýt tới bệnh viện ở trung tâm thành phố mà Bình Nguyên việc.
Đúng vào giờ nghỉ trưa, đến phòng việc của ta.
Cô nhớ Bình Nguyên đã từng hôm nay chỉ có mình ta trực ban.
Tần Hoài An đứng ngoài cửa phòng việc, nghe thấy bên trong vòng ra âm thanh khó nghe của một năm một nữ.
Tần Hoài An không thể nhịn đẩy cửa vào.
“Tần Hoài An..”
“Bình Nguyên?”
Cả đời này chưa bao giờ nghĩ rằng Bình Nguyên sẽ phản bội và loại chuyện không | biết xấu hổ như !
Lâm Bình Nguyên bị bắt quả tang, ta : “Em ra ngoài trước, đợi lát nữa sẽ chuyện với em không?”
“Người mất mặt là , sao tôi phải đi? Có chuyện gì cứ rõ ràng ngay tại đây đi!” Tần Hoài An đứng im không nhúc nhích, trong ngực cuộn trào lửa giận.
“Em à, đừng nên nóng giận như thế. Em dáng vẻ của em xem, có ra dáng một người | phụ nữ không?”
Người phụ nữ dựa sát vào bàn việc khinh thường liếc mắt Tần Hoài An, ta chậm rãi sửa sang lại làn váy.
Vừa dứt lời, một bàn tại đã giáng xuống. Bốp!
Tần Hoài An xông lên tát lên mặt ta một cái tát thanh thúy, tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
“Kẻ thứ ba như , câm mồm đi!” .
Lâm Bình Nguyên vô thức ôm người phụ nữ vào lòng để bảo vệ, trừng mắt lườm Tần Hoài An: “Em nổi điên gì thế? Sao dám đánh người? Em biết ấy là ai không?”
Trong ánh mắt khó tin của Tân Hoài An, Lâm Bình Nguyên khẩn trương người phụ nữ trong lòng, hỏi với giọng điệu lo lắng: “Ái Linh à, em không sao chứ?”
Tần Hoài An nghe như thể bị sét đánh. Ái Linh. Đường Ái Linh là cháu của phó viện trưởng bệnh viện này!
Trước kia, Lâm Bình Nguyên từng nhắc đến ta mấy lần, rằng Đường Ái Linh giúp đỡ ta rất nhiều.
Nghe ý tứ của Đường Ái Linh thì đây không phải là lần đầu tiên bọn họ loại chuyện như !
Chuyện đã tới nước này, sao Tần Hoài An không hiểu chứ, Lâm Mạnh Phạm đã phản bội từ lâu!
Cô châm biếm, lại giơ tay lên lần nữa. Lâm Bình Nguyên không hề đề phòng, mặt bị đánh lệch sang một bên.
“Tôi không chỉ muốn đánh ta, tôi còn muốn đánh !”
Bạn thấy sao?