Chương 11
Tần Hoài An tới thẳng phòng bệnh của bà lại không thấy bà đâu.
“Cô Tần, không phải mọi người cho bệnh nhân Tần Thanh Giang chuyển viện sao, là người nhà của bà ấy sao lại không biết chứ?”
Nghe thấy y tá , Tần Hoài An khẽ chau mày: “Chuyển viện khi nào ?”
“Buổi sáng hôm nay đó”. Trong lòng Tần Hoài An đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, là Chu Vân Nguyệt Vs Chung Nhật Tâm! Bệnh của bà mỗi khi di chuyển đều phải thật cẩn thận chứ gì đến xuất viện! Rốt cuộc bọn họ muốn gì chứ? Tần Hoài An một câu cảm ơn với ý ta sau đó vội vàng rời đi. Cô gọi điện thoại cho Chu Vân Nguyệt: “Bà đang ở đâu?”
Bên kia đầu dây điện thoại, Chu Vân Nguyệt không chút che giấu với giọng đắc ý: “Ôi, đúng là cháu hiếu thuận, đã tới bệnh viện rồi sao?” .
Sau đó lại lạnh lùng tiếp: “Tần Hoài An, nếu muốn gặp bà mình thì ngoan ngoãn mang tiền tới đây. Cô cũng đã vào cửa nhà họ Chử rồi, muốn tiền không phải quá dễ sao?” Nhớ cho kỹ, mười lăm tỷ, thiếu một đồng cũng không !”
“Bà!”. Không đợi Tần Hoài An xong, Chu Vân Nguyệt đã tắt điện thoại. Tần Hoài An tức giận nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Vô cùng tức giận, nghĩ tới an nguy của bà chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Bệnh của bà rất phức tạp, cho dù bố mẹ nuôi có tính cho bà chuyển viện thì cũng không dám chuyển tới nơi quá xa, nhất định vẫn phải ở Hải Lam.
Cuối cùng, Tần Hoài An cũng hạ quyết tâm, bước nhanh về phía thang máy. Hai bóng người đi ở phía trước .
“Vệ Nam, ngày mai cậu tới lấy bệnh án của bà, xem qua một lượt, nếu như không có vấn đề gì thì hẵng đưa cho bà”
“Vâng, Chử”. Giọng quen thuộc lọt vào tại Tần Hoài An, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn bóng dáng ở cách đó không xa, đặc biệt là cái người đứng ở phía trước, trông vô cùng cao ráng, hai chân thon dài thẳng tắp, cả người toát ra một khí chất mạnh mẽ.
Chử Chân Phong? Tần Hoài An ngẩn ra. Không thể để phát hiện ra mình . Cô quay đầu đi về phía ngược lại. Nhưng không ngờ lại đụng phải một người.
“Ui da!”
Đường Ái Linh đi giày cao gót bị đâm vào khiến đứng không vững, liếc mắt thấy đối phương mặc đồ của nhân viên vệ sinh, tức giận mắng: “Không có mắt à!”.
“Ngại quá, thật sự xin lỗi” Tần Hoài An không muốn khiến xung quanh ý, nhỏ xong xin lỗi sau đó cắm đầu cắm cổ đi.
“Đứng lại.”
Cánh tay bị túm chặt, Đường Ái Linh kiêu căng ngạo mạn : “Đụng phải người ra mà xin lỗi một câu là đi ngay à, có biết tôi là ai không?”
Tần Hoài An thấy Chử Chân Phong và Vệ Nam đã vào thang máy, cửa thang máy cũng sắp đóng lại.
Trong lòng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu lên , lạnh giọng : “Sao tôi có thể không biết chứ, kẻ quyến rũ trai của người khác, Đường, Ái, Linh!”
“Cô là Tần Hoài An!”.
Đường Ái Linh kinh ngạc, sau đó trầm mặt, thẹn quá hóa giận cảnh cáo: “Cô đừng có mà ăn. linh tinh!”.
Bởi vì lời của Tần Hoài An đã khiến rất nhiều người về phía này với ánh mắt kỳ lạ. Tần Hoài An hất tay ta ra, không muốn tiếp tục dây dưa với ta.
“Ái Linh, em ở đây gì thế?” Giọng quen thuộc vang lên, đang chuẩn bị rời đi lại dừng bước chân lại. Ngước mắt Lâm Bình Nguyên toàn thân mặc đồ trắng, đi tới trước mặt Đường Ái Linh. Đúng lúc ta cũng thấy , hai người bốn mắt nhau. Lâm Bình Nguyên liếc mắt một cái, vẻ mặt kỳ quái: “Tần Hoài An, đang.”
Đường Ái Linh lấy lại tinh thần, với giọng châm chọc và đầy khinh miệt: “Bình Nguyên, không phải cũ của là con quỷ nghèo sao, thường mấy công việc vớ vẩn sao. Nhìn ta ăn mặc như , e là đang nhân viên vệ sinh của bệnh viện rồi” .
Lâm Bình Nguyên lập tức nhíu mày, trách mắng Tần Hoài An: “Cô tốt xấu gì cũng là sinh viên của một trường nổi tiếng, mấy việc như thế này không thấy mất mặt sao? Còn không mau về di!”
Tần Hoài An nghe không khỏi lạnh.
Cô đã thấu bộ mặt xấu xa dối trá của Lâm Bình Nguyên từ lâu đương nhiên sẽ không cho là ta có lòng tốt quan tâm tới mình.
Thứ ta để ý chẳng qua là thể diện của chính bản thân mình.
“Liên quan quái gì tới ”. Đối với thứ đàn ông cặn bã này, Tần Hoài An không chút khách khí. Nói xong mấy chữ này, lập tức rời đi. Thế Đường Ái Linh vẫn không muốn để đi.
Cô ta duỗi tay chặn lại trước mặt Tần Hoài An, vênh váo tự đắc : “Cô một ngày bao nhiêu tiền thế? Một trăm nghìn hay là ba trăm nghìn? Hay là thế này đi, tôi cho sáu trăm nghìn, đúng lúc giày tôi đang bẩn, giúp tôi lau cho sạch đi”.
“Ái Linh, như không hay đâu” Lâm Bình Nguyên thấy người xung quanh đứng ngày càng nhiều, nhẹ giọng nhắc nhở.
Điều Ái Linh trừng mắt liếc ta một cái: “Sao hả? Thấy thương xót cũ à? Hôm nay ta không lau sạch giày cho em thì đừng có mà mong rời đi dễ dàng!”
Lâm Bình Nguyên biết tính khí ta không dễ dàng khuyên bảo , chỉ đành chuyển hướng tới phía Tần Hoài An: “Cô giúp Ái Linh lau giày đi, coi như là nhận lỗi vì cái tát ngày hôm đó, chuyện này coi như xong”
Tần Hoài An lạnh lùng nheo mắt lại. Nhận lỗi với ta?
Cô đầy ẩn ý: “Cái tát hôm đó đánh không hề nhẹ, nếu chỉ lau giày, e là không đủ thành ý cho lắm.
Nghe , Đường Ái Linh hát cằm, vẻ mặt khinh miệt : “Nếu như muốn dùng miệng liếm cho sạch thì tôi cũng không ngại đầu!”
Đôi mắt Tần Hoài An âm trầm.
Giây tiếp theo, Đường Ái Linh hét lên một tiếng hét chói tai: “A…”
Tần Hoài An đạp một chân lên giày ta, mạnh mẽ nghiến, khóe môi lạnh lùng cong lên: “Đây là thành ý của tôi!”
Đường Ái Linh đau đến nhăn nhó mặt mày.
Giày cao gót của ta vốn dĩ đã mòng, Tần Hoài An còn giẫm rất mạnh, đầu ngón chân như bị giẫm nát đến nơi!
“Tần Hoài An, dừng tay lại ngay!” Lâm Bình Nguyên thấy thế mạnh mẽ giơ tay kéo Tần Hoài An ra.
Đường Ái Linh vừa giải thoát lập tức nhảy một chân lên, nghiến răng nghiến lợi Tần Hoài An : “Con đĩ kia! Tao sẽ không tha cho mày!”
“Cô có giỏi thì cứ thử xem!” Tần Hoài An không chút sợ hãi.
“Đủ rồi!” Lâm Bình Nguyên quát.
Anh ta hất tay Tần Hoài An ra, khuôn mặt tràn đầy oán trách: “Tần Hoài An, giữa chúng ta đã kết thúc rồi, mong đừng có trút giận lên người Đường Ái Linh!”
Tần Hoài An có chút bất ngờ, lập tức phản ứng lại.
“Lâm Bình Nguyên, cho rằng tôi là vì sao?”
Nhìn gương mặt này của Lâm Bình Nguyên, Tần Hoài An không chút che giấu sự chán ghét của mình: “Anh bây giờ, tôi một chút đã thấy buồn nôn rồi! Chẳng qua là vì để đảm bảo sẽ trả lại tôi tiền nên tôi phải cố chịu đựng sự ghê tởm mà chằm chằm thôi, để còn biết có trả tôi đủ số tiền không thiếu một đồng nào không!”.
“Cô!” Sắc mặt của Lâm Bình Nguyên lập tức thay đổi, không ngờ Tần Hoài An lại ra những lời như .
Sau đó, ta trầm mặc : “Xem ra đúng là có trai bao”.
Ánh mắt Tần Hoài An khẽ lóe lên, thoải mái thừa nhận: “Đúng thế thì sao nào? Bạn trai mới của tôi đẹp trai tuấn tú, có tiền có quyền, còn chả bằng một cọng tóc của ấy! Trai bao? Tôi khuyên nên ý cách dùng từ!”
Sắc mặt Lâm Bình Nguyên trở nên xanh mét.
Đường Ái Linh cố nén lại đau đớn, tức giận chằm chằm Tần Hoài An, nghiến răng nghiến lợi mỉa mai : “Với cái kiểu ăn mặc này của mà có người vừa có tiền vừa có quyền để mắt tới à?”
Lâm Bình Nguyên lúc này mới phản ứng lại, không sau, nếu như Tần Hoài An thật sự có trai có tiền có quyền sao còn phải ăn mặc trang phục của nhân viên vệ sinh chứ?” .
“Tần Hoài An, đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa, ngoại trừ tôi ra thì có người đàn ông nào thèm để ý tới nữa chứ?”.
Anh ta vừa dứt lời thì một âm thanh trong trẻo vang lên.
“Mợ chủ, cậu chủ đang đợi Vệ Nam đi tới trước mặt Tần Hoài An, lễ phép ra tư thế mời chào. Mợ chủ? Cả Lâm Bình Nguyên và Đường Ái Linh đều ngây ra, vẻ mặt kỳ quái về phía Tần Hoài An. Mà Tần Hoài An vừa thấy Vệ Nam, vô thức lại cảm thấy căng thẳng. Chử Chân Phong từng , bảo ở biệt thự đợi . Vừa rồi chắc chắn đã thấy rồi.
Tần Hoài An chỉ đành phải rời đi cùng Vệ Nam, nào có tâm tư để ý tới hai người Lâm Bình Nguyên và Đường Ái Linh nữa.
Lâm Bình Nguyên thấy Vệ Nam ăn mặc không giống như bình thường, cẩn thận : “Xin hỏi cậu chủ nhà là.”
Vệ Nam liếc xéo ta một cái: “Anh không xứng biết” Nói rồi, đi cùng Tần Hoài An vào thang máy.
Phía sau, Lâm Bình Nguyên và Đường Ái Linh vẫn còn khiếp sợ đứng ngây ra. Tân Hoài An lên mợ chủ nhà nào rồi? Cô thật sự tìm một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền sao?
Vài phủ sau, Đường Ái Linh kết quả tìm kiếm trên điện thoại di , sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: “Không ngờ ta lại gả cho..”
Bạn thấy sao?