Chương 1
Đêm hè, trong núi vừa ướt vừa nóng. Tần Hoài An tìm thảo dược suốt một ngày, mệt mỏi không thôi. Cô cởi giày và tất, duỗi chân xuống sông.
Khi đang hưởng thụ cảm giác mát lạnh do dòng nước mang lại thì phía sau chợt truyền đến tiếng nổ vang từ xa đến gần.
Một chiếc trực thăng bay chếch xuống càng ngày càng thấp, cuối cùng gần như trượt trên mặt cỏ.
Cánh quạt tạo nên cơn gió lớn thổi phần phật, khiến những vạt cỏ bên dưới kêu lên xào xạc. Tần Hoài An bị gió thổi tới mức không mở mắt ra . “Rầm…”
Một tiếng vang thật lớn, chiếc trực thăng đã rơi xuống chỗ cách hai mươi ba mét. Tân Hoài An do dự mở to mắt, thoáng sửng sốt.
Một chiếc trực thăng rơi xuống sao? Cuối cùng cũng phản ứng kịp, vội vã liếc chiếc trực thăng vừa mới rơi xuống! Bên trong có người! Trong ánh sáng mờ tối, miễn cưỡng có thể bắt gặp một bóng dáng đang ngồi trên ghế lái!
Chiếc trực thăng bốc khói cuồn cuộn, cứ thế này nó sẽ phát nổ mất! Là một bác sĩ thực tập, Tần Hoài An không thể trơ mắt sự việc này diễn ra ! Cô không mang giày mà xông thẳng về phía chiếc trực thăng.
Trong đầu Tần Hoài An chỉ có một suy nghĩ: Cứu người bên trong ra! Việc giải cứu cũng không dễ dàng, chỉ là một người phụ nữ nên sức lực có hạn.
May mắn thay, người bên ghế lái chưa mất đi ý thức. Tần Hoài An điên cuồng gõ cửa trực thăng đang đóng chặt.
“Két” tiếng của từ trong mở ra. Tần Hoài An mừng rỡ, bước lên toan kéo người trên ghế lái ra. Mãi đến giờ phút này, mới phát hiện ra đối phương là đàn ông, thân hình rất cao lớn. Nặng quá! Khi cơ thể rắn chắc của người đàn ông ngã trên vai , Tần Hoài An khó chịu hừ một tiếng. Mùi dầu nhờn trong không khí ngày càng nồng nặc. Tần Hoài An lo lắng sẽ xảy ra cháy nổ, bèn vừa kéo vừa khiêng người ra khỏi trực thăng.
Cả quá trình người kia chẳng câu nào, mũ che gần hết khuôn mặt của ta. Từ góc độ của Tần Hoài An chỉ có thể thấy đường nét khuôn cằm rõ nét cùng bờ môi mỏng hơi rướn lên.
Tuy nhiên giờ phút này không có lòng dạ quan tâm tới những điều này, dìu người đàn ông lảo đảo đi về phía bờ sông.
Đi hơn mười mét, phía sau đột nhiên nổ vang ầm ầm. Chiếc trực thăng thực sự nổ tung. Ngọn lửa ngút trời và làn sóng lớn ập đến.
Làn sóng xung kích mãnh liệt khiến Tần Hoài An và người đàn ông phía sau đồng thời gục ngã vào trên mặt cỏ.
“A…”
Người đàn ông sống dở chết dở kia ngã đè lên sau lưng Tần Hoài An suýt nữa thì tắt thở.
Tần Hoài An giơ tay đẩy ta ra, giãy giụa muốn bò dậy, cơ mà ta nặng chết đi ! Người đàn ông vẫn không nhúc nhích! Tần Hoài An nhíu mày, dùng sức giãy giụa hơn. Bên eo đột nhiên siết chặt. Tần Hoài An chợt sững sờ. Toàn thân người đàn ông phía sau toát ra nhiệt độ không bình thường. “Đừng cử !” Giọng vừa khàn vừa nhỏ của vang lên ở sau ót.
Là một người học y, Tần Hoài An đương nhiên biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào, cũng biết huống này thật sự không tốt với mình…
Hóa ra, đã liều lĩnh bất chấp tính mạng cứu một con sói đấy sao?
Sắc mặt của Tần Hoài An tối sầm, cất giọng lạnh lùng: “Nè! Anh gì ơi, tôi vừa mới cứu mạng đấy, mà bậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Người đàn ông im lặng hồi lâu không gì, chỉ là cánh tay hơi siết chặt. Tần Hoài An cảm giác có điều gì đó không ổn. Người bình thường mới vừa trải qua sống chết, sao có thể bậy ở chỗ này? Bất kể ta tự nguyện hay là bị người khác tính kết
Bởi vì đã có trai! Cô đã giữ sự trong trắng suốt hai mươi năm vì trai , dự định sẽ trao cho ấy khi hai người họ kết hôn!
“Bình Nguyên! Bình Nguyên!” Tần Hoài An nghĩ tới tên của trai, chợt dùng hết sức lực thoát khỏi vòng ôm của người đàn ông.
Cô co cẳng vừa định bỏ chạy thì một bàn tay nắm lấy cổ chân ! Cô tựa như con thỏ nhỏ đã rơi vào móng vuốt của chim ưng! “Thả tôi ra.” Tần Hoài An khàn giọng hét lên, cố gắng khơi dậy lý trí của đối phương. “Tôi sẽ báo đáp cho !” Giây phút khi tia lý trí cuối cùng mất hết, ra câu đó. Cô liều mạng phản kháng như đều bất lực. Tần Hoài An những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời, không kiềm rơi nước mắt. “Xin lỗi Bình Nguyên.”
Người đàn ông thỏa mãn cúi người hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt , thở dài : “Thật xin lỗi…” .
Tần Hoài An mệt mỏi đến nỗi ngay cả sức lực mắng đáp trả cũng không có. Cô hối hận muốn chết, không nên cứu mạng người đàn ông chó má này! “Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với … Đeo nó lên, sau này có chính là vợ của tôi!” Người đàn ông vừa dứt lời, có thứ gì đó mát lạnh đeo lên cổ của Tần Hoài An. Anh đưa lòng bàn tay dày rộng về phía gò má như thể muốn an ủi vài câu. Tần Hoài An tức giận đẩy tay ra: “Đừng chạm vào tôi.”
Chẳng cần dùng nhiều sức, toàn thân người đàn ông rên lên một tiếng, sau đó ngã sang bên cạnh không còn nhúc nhích nữa!
Tân Hoài An giật mình.
Cô vội vã ngồi dậy quan sát người đàn ông, chợt phát hiện ra chỗ đùi ta có một vết thương thật dài.
Hóa ra ta bị thương nặng. Tần Hoài Ân oán giận trừng mắt người đàn ông đã mất đi ý thức. Theo trạng vết thương, nếu như không bằng bó kịp thời thì nhất định sẽ mất mạng!
Người đàn ông này lấy oán báo ơn, chẳng phải loại người tốt lành gì nên không cần thương tiếc ta!
Tần Hoài An ép mình vứt bỏ lòng tốt không nên có, quay đầu bỏ đi! Sau khi đi vài bước, siết chặt nắm tay rồi ảo não quay đầu lại. Cô không thể thấy chết mà không cứu!
Là một bác sĩ, chữa bệnh cứu người là trách nhiệm thiêng liêng, là tín ngưỡng mà trong lòng sùng bái nhất.
Là một bác sĩ trong đầu chỉ có bệnh nhân, trong đầu chỉ có sinh mệnh, không có kẻ thù.
Tần Hoài An tự thuyết phục mình rằng, người đàn ông này đánh mất bản tính vì bị bỏ thuốc, có lẽ ta là người tốt?
Vừa nghĩ như , tâm trạng không còn cảm thấy buồn bực nữa.
Cô đi lấy hộp thuốc đặt bên bờ sông, bên trong có băng gạc và kim khâu, nước khử trùng, có đầy đủ mọi thứ.
Khi xử lý vết thương trên đời người đàn ông, nét mặt không chút thay đổi, ánh mắt vô rơi vào thứ gì đó.
Cứu ta, không có nghĩa là sẽ tha thứ cho những tổn thương mà ta đã ra với CÔ.
Tần Hoài An lấy ra bộ dụng cụ từ dưới đáy hộp y tế. Là bộ kim bạc bà nội đã truyền cho . Cô học khoa ngoại lâm sàng ở đại học y, hơn nữa cũng kế thừa thuật châm cứu của bà nội.
Tần Hoài An thành thạo lấy ra một cây kim bạc, híp mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Cô đặt kim rất quyết đoán, tác như chuồn chuồn lướt nước, châm vào mỗi huyệt vị trên thân người đàn ông một cách chính xác.
“Hừm… Trong hôn mê, người đàn ông khó chịu hừ một tiếng. Tần Hoài An hừ lạnh rút kim. Từ nay về sau, người đàn ông này không thể tổn người phụ nữ nào nữa. Làm xong hết tất cả, Tần Hoài An cầm đồ lên rời khỏi. Cô đi rất gấp gáp, từ đầu đến cuối chẳng trông thấy rõ mặt mũi của người đàn ông…
Bạn thấy sao?