5
Tôi đứng bên cửa sổ sát đất, vừa nhâm nhi trà nóng, vừa xuống tiệm bánh đang hấp hối.
—-
Tôi tưởng sau chuyện đó, Ngô Nguyệt sẽ ngoan ngoãn im lặng vài hôm.
Ai ngờ tôi lại phát hiện ra một điểm bất thường mới — bánh ngọt trong tiệc trà chiều của trường mẫu giáo mà con tôi theo học… đột nhiên đổi thương hiệu.
Tôi hỏi giáo thì mới biết, nhà cung cấp trước đó đã bị thay đổi theo chỉ đạo của Tạ Hoài Cẩn, và bên thay thế chính là tiệm bánh của Ngô Nguyệt.
Tôi nhẩm tính sơ sơ — trường mẫu giáo tư thục này, học phí mỗi học kỳ là mười triệu.
Nếu mỗi ngày cung cấp bánh ngọt và trái cây cho bọn trẻ, một học kỳ thôi cũng có thể lời cả trăm triệu.
Chuyện này còn dễ kiếm hơn là mở tiệm bánh tự . Tất nhiên tôi phải chặn đứng con đường giàu mới mở của ta.
Vậy nên, khi Đồng Đồng lại đem về chiếc bánh nhỏ mà con bé không nỡ ăn ở trường, giữ lại để phần cho mẹ…
Tôi chụp ảnh lại, đăng lên mạng kèm theo dòng trạng thái:
#Trường mẫu giáo cung cấp bánh không rõ nguồn gốc cho trẻ nhỏ. Nếu xảy ra vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, ai sẽ chịu trách nhiệm?#
Bài đăng lập tức nhận sự đồng cảm của nhiều phụ huynh có con học cùng trường.
Trong lúc Ngô Nguyệt mệt nhoài vừa giải thích với phụ huynh và nhà trường, vừa vội vàng đem sản phẩm đi kiểm định…
Tôi lại tiếp tục “chơi lớn” — gửi đơn khiếu nại đến Sở Giáo dục, tố cáo chuyện con trai Ngô Nguyệt vừa chuyển vào đã bắt nạt con tôi.
Vấn đề bạo lực học đường vốn luôn là chủ đề nóng trong xã hội.
Huống hồ đây lại là bậc mầm non — độ tuổi hình thành nhân cách và thế giới quan.
Vài ngày sau, kết quả kiểm định có rồi.
Nguyên liệu bánh của Ngô Nguyệt tuy không có vấn đề, vì ta không có giấy phép kinh doanh thực phẩm,
lại thêm điều kiện vệ sinh không đạt chuẩn, nên lập tức bị lệnh đóng cửa và cấm tuyệt đối cung cấp bánh cho trường mẫu giáo.
Ông nội của Đồng Đồng từng là phó giám đốc Sở Giáo dục trước khi nghỉ hưu.
Dưới sự thúc đẩy nhẹ nhàng từ tôi, ông ấy đã trò chuyện riêng với giám đốc mới nhậm chức.
Cuối cùng, cả hệ thống cùng phối hợp, ra quyết định cho Ngô Soái Soái… buộc thôi học.
Ngày cậu nhóc bị đuổi khỏi trường, tôi vừa đưa Đồng Đồng đến giao cho giáo.
Ngô Nguyệt tay trái dắt con, tay phải xách chăn màn, balo — trông vô cùng thảm .
Vừa thấy tôi, ta vẫn giữ dáng vẻ ngạo nghễ:
“Trần Thư Ý, là tôi đã đánh giá thấp rồi. Cứ tưởng chỉ là bà nội trợ tay trói gà không chặt.”
Tôi mỉm :
“Cô Ngô, tôi cũng đánh giá cao quá. Tưởng thật sự là phụ nữ độc lập, chẳng dựa vào đàn ông.”
Cô ta không tức, nghiêng đầu tôi:
“Trần Thư Ý, vốn dĩ tôi không định tranh giành Tạ Hoài Cẩn với .
Thứ thuộc về tôi thì sớm muộn cũng là của tôi. Không phải của tôi, tranh cũng vô ích.”
“Nhưng ép tôi tới bước này, khiến tôi mất việc, cắt hết đường sống… thì chính là đang buộc chồng phải nuôi tôi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ phối hợp thật tốt!”
Quả nhiên, từ đó trở đi, Tạ Hoài Cẩn về nhà càng lúc càng ít.
Một hôm, Đồng Đồng vừa đọc truyện cổ tích, vừa ngẩng đầu hỏi tôi:
“Mẹ ơi, sao dạo này ba không về nhà nữa ?”
Tôi không thích che giấu bằng những lời dối ngọt ngào.
Nhìn ra ngoài cửa kính, cơn mưa đang trút xuống như thác, tôi chậm rãi thật:
“Đồng Đồng, nếu mẹ với con rằng, ba sắp ba của một đứa trẻ khác… thì con thấy sao?”
Con bé cúi đầu nghĩ rất nghiêm túc:
“Vậy thì ba dơ bẩn rồi. Con không cần ba nữa. Con chỉ cần mẹ.”
Tôi dịu dàng xoa đầu con:
“Vậy nếu Đồng Đồng không cần ba… thì mẹ cũng không cần luôn.”
Nửa đêm, mưa đã tạnh.
Tạ Hoài Cẩn về nhà, mùi bánh ngọt nồng nặc theo ta vào tận phòng ngủ.
Anh không bật đèn, chỉ lặng lẽ ngồi ở cuối giường, như đang cố gắng đưa ra quyết định gì đó, hoặc đang cân nhắc cách mở lời.
Tôi không để ý đến , lăn sang bên kia và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Tạ Hoài Cẩn vẫn ngồi nguyên ở mép giường, không hề nhúc nhích.
Tôi vươn vai, cố kìm cảm giác buồn nôn, ra vẻ thân mật, nghiêng người tựa vào ngực :
“Chồng à, về từ lúc nào thế? Tại em ngủ say quá nên không biết…”
Đôi mắt đầy tia máu, sắc mặt cũng tái xanh vì ảnh hưởng của bệnh tiểu đường.
Anh trầm giọng :
“Thư Ý, về là để rõ với em mọi chuyện.”
“Ừm?”
“Tối qua, ở cùng với Ngô Nguyệt suốt cả đêm.”
“Chúng ta ly hôn đi, đã ấy rồi…”
Khi Tạ Hoài Cẩn ra câu đó, tôi chỉ im lặng suy nghĩ — Mình nên phản ứng thế nào mới coi là bình thường?
Là nên bật khóc?
ĐỌC TIẾP:
Bạn thấy sao?