4
Tôi siết chặt nắm , xác định phía cây đào bên đường không có camera, rồi ra hiệu gọi ta sang.
Ngô Nguyệt tưởng tôi không dám gì ta.
Dù vẻ mặt tỏ ra áy náy, lời thì lại hết sức hời hợt:
“Xin lỗi chị Tạ, tôi thật sự không biết Đồng Đồng là con của chị với Tổng giám đốc Tạ.”
“Tức là nếu không phải con tôi với Tạ Hoài Cẩn thì nó có thể bị con bắt nạt tùy ý à?”
“Trên sai thì dưới bắt chước, mẹ mà không biết dạy con — thôi thì cũng đành.
Nhưng còn dụ dỗ chồng người khác, xúi con mình cướp bố của người ta, rốt cuộc là đang tính toán cái gì?”
Dù là người mạnh mẽ đến mấy, bị vạch trần thẳng mặt thế này, cũng không thể giấu nổi cảm .
Ngô Nguyệt đưa tay che miệng, mắt đỏ hoe, ra vẻ tội nghiệp vô tội:
“Chị Tạ, mong chị ăn cẩn thận một chút. Dù sao… bọn trẻ cũng chỉ là con nít…”
Ồ, nhắc mới nhớ… chính đã nhắc tôi đấy.
Ngay giây tiếp theo, tôi không do dự tát cho ta một cái thật mạnh.
Gương mặt trắng mịn như trứng gà bóc của ta lệch sang một bên, nhanh chóng in rõ dấu tay đỏ như máu.
Cô giáo đứng bên cạnh sững người, nín thở.
Ai cũng biết tôi là vợ của Tạ Hoài Cẩn — mà ta lại là cổ đông của trường mẫu giáo này.
Nên khi tôi hỏi: “Có ai thấy chuyện gì vừa xảy ra không?”
Tất cả đều đồng loạt lắc đầu, rất biết điều.
Tôi xoay cổ tay, chuẩn bị tát cái thứ hai, thì giọng điềm tĩnh của Tạ Hoài Cẩn vang lên sau lưng:
“Trần Thư Ý, đủ rồi!”
Anh ta bước đến, đầu tiên là lo lắng kiểm tra gò má sưng đỏ của Ngô Nguyệt, sau đó mới về phía tôi:
“Thư Ý, luôn nghĩ em không giống mấy người đàn bà hay loạn. Giờ xem ra… là đánh giá cao em rồi.”
“Với lại, cũng đã đưa bác sĩ đến kiểm tra vết thương của Đồng Đồng. Chỉ là vết xước ngoài da, dán miếng urgo vài ngày là lành. Có cần lớn chuyện như không?”
Hừ.
Khi tôi gào khản cả giọng để đòi công bằng cho con, chồng tôi lại đang âu yếm nhân của mình, mắng tôi là quá.
Thấy tôi im lặng, tưởng tôi đã nhận sai, bèn kéo tôi qua một bên:
“Thư Ý, em biết là cổ đông trường, nên càng không thể việc khác biệt người khác.
Tối nay về, sẽ chuyện tử tế với Ngô Nguyệt.”
“Yên tâm, nhất định sẽ cho em và Đồng Đồng một lời giải thích thỏa đáng.”
Tôi nghe mà thấy nực .
Người đàn ông tối qua còn cùng tôi phẫn nộ, con quan trọng hơn mạng sống, mà giờ, vừa thấy nhân là lập tức trở mặt, nhẫn nhịn đến mức không nhận ra chính mình.
Tối hôm đó, mười hai giờ khuya, Tạ Hoài Cẩn vẫn chưa về nhà.
Sau khi dỗ Đồng Đồng ngủ, tôi lặng lẽ xuống lầu.
Tiệm bánh dưới lầu, treo đầy đèn led nhỏ, lúc này trông rất thơ mộng.
Qua lớp rèm cửa kính mờ ảo, tôi thấy hai bóng người quấn lấy nhau:
“Hoài Cẩn, em sai rồi… em thật sự biết lỗi rồi mà…”
“Chỉ xin lỗi thôi thì có ích gì?”
“Ngô Nguyệt, con bắt nạt con tôi… tối nay, tôi sẽ ‘bắt nạt’ lại thật dữ!!!”
Gió thổi qua, chuông gió trước cửa kêu leng keng.
Tiếng nam nữ mập mờ vang lên không ngừng.
Tôi không xem thêm nữa.
Chỉ lặng lẽ quay về nhà, xé vụn tờ kết quả khám bệnh trên bàn, thả từng mảnh vào thùng rác.
Những ngày sau đó, tôi và Tạ Hoài Cẩn sống với nhau rất yên ổn.
Dường như cả hai đều quên sạch mọi chuyện đã xảy ra.
Cho đến một hôm, tôi xuống phòng gym dưới lầu, thì thấy tiệm bánh của Ngô Nguyệt đang tụ tập rất nhiều người.
Hỏi hàng xóm mới biết — hóa ra tiệm đang mở rộng mặt bằng, nên tổ chức sự kiện quảng bá trước.
Ai quét mã QR để vào nhóm đều sẽ tặng một phiếu giảm giá.
Ồ, thì tôi nhất định phải góp vui với “nữ cường nhân thời đại mới” này một tay.
Tôi dùng tài khoản phụ để vào nhóm, rồi đăng bức ảnh chiếc bánh có sợi tóc xoăn từng phản ánh trước đó.
Một hòn đá ném xuống hồ, gợn sóng ngàn tầng.
Bức ảnh ngay lập tức khiến cả nhóm xôn xao:
“Gì ? Ghê quá đi!”
“Vệ sinh còn không đảm bảo mà cũng đòi mở rộng cửa hàng? Buồn ghê!”
Vẫn chưa đủ.
Tôi tiếp tục đăng bức ảnh bóng hai người quấn lấy nhau tối hôm đó in lên rèm cửa kính, kèm một câu:
“Ai hiểu thì hiểu~”
Chỉ một câu, lập tức có người lên tiếng:
“Nếu tôi đoán không lầm, tôi biết sợi tóc đó từ đâu ra rồi…”
“Eo ơi, ghê quá!”
“Làm mấy trò dơ dáy trong khu chế biến, lần này là tóc, lần sau thì biết cái gì nữa đây…”
Sau sự cố đó, tiệm bánh của Ngô Nguyệt vắng tanh như chùa bà Đanh.
Tiền thì đắt đỏ, ngày đóng cửa cũng không còn xa.
Bạn thấy sao?