Vô Hạn Lưu: Người [...] – Chương 8

8

Anh ta lấy phong thư từ trong n.g.ự.c áo ra, tay hơi run khi xé phần niêm phong. Bên trong là một tờ giấy ghi rõ ràng:

Công việc đầu tiên:

Thời gian: 00:00 — 04:00

Nhiệm vụ: Rửa xương

Người liên lạc: Vương sư phụ, ở ngôi nhà tường đỏ tại cổng làng

Phần thưởng: 5 vé sinh tồn

Hình nếu bỏ nhiệm vụ: Vi phạm nghiêm trọng, bị trừ 100 vé sinh tồn, không nhận nhiệm vụ thứ hai, điểm tối đa cho lượt này giảm còn 60.

Tiến độ nhiệm vụ: 0/2

Chung Dĩnh tái mặt ngay khi đọc xong:

“Rửa xương… Không phải là cái mà tôi đang nghĩ tới chứ?”

Bạch Thu Diệp giọng trầm xuống:

“Có khả năng đấy.”

Mạc Kiệt đứng dậy không do dự:

“Không còn nhiều thời gian, đi luôn đi.”

Phó Dao lo lắng hỏi:

“Vậy còn t.h.i t.h.ể thì sao? Để lại à?”

Mộng Vân Thường

Liễu Hạc bất ngờ lên tiếng:

“Tôi sẽ trông chừng.”

Nghe cậu ta , Bạch Thu Diệp khẽ liếc . Thái độ của Liễu Hạc khiến cảm thấy có gì đó không bình thường.

Trong khi những người khác luôn tránh việc tách nhóm, thì Liễu Hạc lại chủ ở lại một mình. Điều đó không khỏi khiến cảnh giác.

Mạc Kiệt gật đầu:

“Được. Nếu có chuyện gì, cậu chạy thẳng ra đầu làng tìm tụi tôi.”

Liễu Hạc chỉ gật đầu một cái, thái độ dửng dưng như không hề để tâm.

Bạch Thu Diệp lại cậu ta một lần nữa. Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng đủ khiến cảm thấy bất an.

Liễu Hạc không gì thêm, ánh mắt dửng dưng dời đi, như thể chẳng hề quan tâm đến việc ai đang mình.

[Cô có vẻ để ý đến cậu ta đấy.] – 09 vang lên trong đầu .

[Muốn kéo cậu ta hợp tác sao?]

Bạch Thu Diệp hạ giọng trả lời trong đầu:

“Tôi nghi cậu ta đang giấu gì đó.”

[…]

Nhưng lý do thật sự lại không chỉ có .

Không biết vì sao, Bạch Thu Diệp luôn cảm thấy Liễu Hạc rất quen thuộc. Trên người cậu ta có một cái bóng mờ của ai đó trong quá khứ, dù cố nhớ, vẫn không thể xác định là ai.

Trời đêm trong thôn tối đen như mực. Không có lấy một ngọn đèn đường, chỉ có ánh trăng lạnh nhạt xuyên qua màn sương mù dày đặc, soi sáng con đường vắng vẻ.

Những ngôi nhà hai bên đường phản chiếu ánh sáng xanh lợt, mái ngói lấp lánh như đang đậy — như thể có thứ gì đó đang mở mắt họ trong bóng tối rồi lại khép lại.

Xa xa, sương mù dày đặc đến mức không thể gì. Gió khẽ thổi qua, khiến cả khung cảnh giống như một đoàn bách quỷ đang âm thầm dạo chơi.

Cả nhóm lặng lẽ đi, không ai gì, không một tiếng nào phát ra. Cả ngôi làng như chìm vào một cõi chết, tĩnh lặng đến rợn người.

Lời nhắn trong tờ giấy nhắc rằng địa điểm tại cổng làng rất dễ tìm — làng nhỏ, ra khỏi làng sẽ thấy ngay một cái cây lớn, là nhận ra.

Căn nhà tường đỏ của Vương sư phụ cũng rất dễ nhận biết, bởi vì cả làng chỉ có mỗi nhà đó là sơn đỏ rực từ trên xuống dưới.

Người đàn ông buộc tóc căn nhà, giọng ngập ngừng:

“Nhà này… trông như một vết thương còn chưa khép miệng trong bóng tối ấy.”

[ – .]

Mạc Kiệt không nhiều:

“Đi thôi.”

Các ngôi nhà xung quanh đều đóng cửa kín mít, duy chỉ có căn nhà đỏ ấy là để hé cửa, như thể đã chuẩn bị sẵn để đón bọn họ.

Đột nhiên, một bóng nhỏ từ phía sau căn nhà lao ra, khiến cả bốn người đứng tim.

Đó là một đứa trẻ. Cái đầu nó to bất thường, còn cơ thể thì nhỏ thó và gầy trơ xương, qua đã thấy rõ trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Trên tay nó là một con cóc đầy máu, bị nó cọ qua cọ lại như đang chơi món đồ chơi thích.

Đứa trẻ chằm chằm vào họ, từng từ phát ra rõ ràng như d.a.o cứa:

“Em… muốn búp bê.”

Mạc Kiệt cùng những người khác đứng đơ ra, nét mặt ai cũng đầy vẻ hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Tình huống này… là sao?

Bạch Thu Diệp thì chẳng có biểu cảm gì đặc biệt. Theo phản xạ, từ chối lời đề nghị của đứa trẻ, tiện tay lại lấy trong túi ra một cây kẹo và đưa cho nó.

Cô dịu giọng: “Không có búp bê đâu, chị có kẹo này, em có muốn không?”

Đứa bé ngoan ngoãn nhận lấy, rạng rỡ rồi lon ton chạy đi mất.

Chung Dĩnh vẫn còn theo, mặt đầy nghi hoặc: “Đó… là người thật à?”

“Có vẻ ,” Mạc Kiệt đáp khẽ, sau đó quay sang Bạch Thu Diệp, giọng hơi ngạc nhiên: “Cô mang kẹo bên người gì thế?”

Bạch Thu Diệp thản nhiên: “Tôi lấy trên tầng hai nhà Đỗ quả phụ.”

Mọi người nghe , đồng loạt nhớ lại cảnh tượng trong căn phòng ngủ trên tầng hai—đúng là có một lọ kẹo đặt trên bàn trang điểm.

Chỉ là… bình thường ai dám vào thứ gì trong nhà đó chứ?

Nhưng nghĩ lại thì, người như Bạch Thu Diệp, mới cấp 1, còn có thể thoải mái ăn mứt hồng khi vừa bước chân vào phó bản, thì chuyện tiện tay lấy một viên kẹo cũng không phải chuyện gì quá bất ngờ.

Trong khoảnh khắc ấy, không ai biết nên gì, chỉ đành im lặng mà chấp nhận thực tế.

Đúng lúc đó, từ phía sau cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, vang lên một giọng khàn khàn, âm điệu có phần bực bội:

“Đã đến rồi thì vào đi, đứng ngoài gì?”

Mạc Kiệt thoáng do dự rồi bước lên, đẩy cửa.

Cánh cửa mở ra lập tức phả ra một mùi phấn son nồng nặc, nồng đến mức cả nhóm không ai chịu nổi, ho rũ rượi.

Trước mặt họ là một căn phòng lớn, sâu hút, ở giữa đặt một chiếc bàn dài khoảng hai mét. Trên bàn bày đủ thứ: mỹ phẩm, thuốc nhuộm, giấy vụn, chỉ đỏ, kéo cắt – tất cả đều rải rác hỗn độn như vừa có người việc rất lâu ở đây mà không dọn dẹp.

Cuối phòng, một người đàn ông cao gầy đang ngồi quay lưng lại. Gương mặt ông ta căng cứng như tượng sáp, tay cầm một cây cọ tô môi đỏ chót, đang tỉ mỉ vẽ lên một gương mặt trắng bệch.

Dưới chân ông ta là một đống tóc đen bị cắt rơi vãi khắp nơi, nhiều đến mức không còn chỗ mà đặt chân.

Thanh niên buộc tóc phía sau run lên một cái, theo bản năng định quay đầu bỏ chạy bị Mạc Kiệt túm áo giữ lại.

“Bình tĩnh, kỹ đã.”

Anh ta lấy hết can đảm lại, mới phát hiện cái “đầu người” kia chỉ là giả. Nó tô trắng toát như tượng, môi đỏ chót một cách dị hợm, kỹ thì buồn vẫn rợn người.

Người đàn ông kia tô son xong, tiện tay ném cái đầu giả sang một bên rồi quay lại nhóm người, hỏi bằng giọng lãnh đạm:

“Các người là do Đỗ quả phụ gọi đến đúng không?”

Mạc Kiệt gật đầu: “Ông là Vương sư phụ?”

Người kia xác nhận: “Đúng. Có việc gì?”

“Chúng tôi đến rửa xương.”

Vương sư phụ liếc mắt đánh giá cả nhóm, sau đó chỉ tay vào cánh cửa bên cạnh: “Vào trong đi.”

Bọn họ đi theo hướng tay ông chỉ, tiến vào một căn phòng vuông vức. Cảm giác đầu tiên là kín bưng và ngột ngạt như bị bóp nghẹt trong một chiếc hộp lớn không có lỗ thông gió.

Tường phòng sơ thì chỉ là tường xi măng xám cũ kỹ, kỹ lại có ánh cam hồng kỳ lạ như đang âm thầm chiếm lĩnh không gian.

Trên khắp bốn bức tường đều dán kín những lá bùa màu vàng, giữa mỗi lá là những đường vẽ bằng chu sa uốn lượn theo hình thù cổ quái.

Cả căn phòng như đang dùng bùa và chu sa để phong ấn một thứ gì đó nguy hiểm và cực kỳ tà dị.

Không khí nơi đây nồng nặc mùi tro hương lẫn với thứ gì đó ngai ngái, tạo nên một cảm giác hư ảo, rợn người.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...