Vô Hạn Lưu: Người [...] – Chương 1

1: Nhân viên dịch vụ tang lễ và trông coi linh cữu

 “Lần đóng vai này của chúng ta là… nhân viên dịch vụ tang lễ.”

Một giọng run run vang lên giữa căn phòng yên tĩnh.

Căn phòng có hai tầng, đối diện cửa chính là một chiếc bàn dài. Trên mặt bàn, ba bát cơm trắng đặt ngay ngắn, mỗi bát cắm ba nén nhang đã cháy gần hết. Khói nhang lượn lờ tạo ra một mùi hương kỳ lạ, vừa dễ chịu vừa khiến người ta rợn tóc gáy.

Trước bàn, năm người đang đứng thành một hàng—ba nam, hai nữ. Người vừa lên tiếng là một thanh niên cột tóc cao, sắc mặt tái nhợt đầy căng thẳng.

“Không phải đây chỉ là phó bản cấp 30 thôi sao?” Cậu ta thắc mắc, giọng cao vút: “Sao lại bắt chúng ta đóng vai nghề tang lễ?”

Vẻ mặt những người còn lại cũng chẳng khá hơn là bao, ai nấy đều trầm mặc. Không ai ngờ nghề đóng vai lần này lại rơi trúng một nghề có phần… âm u như thế.

Nửa năm trước, tất cả thiết bị điện tử của họ đồng loạt bị cài vào một ứng dụng mới—App Đóng Vai Trí Mạng. Để tiếp tục sống, họ buộc phải tham gia các phó bản, đóng giả các nghề nghiệp khác nhau để đổi lấy vé sinh tồn.

“Đừng rối lên nữa!” Một mặc áo trắng bực bội trừng mắt thanh niên cột tóc: “Chẳng qua cũng chỉ là một nghề đóng vai thôi, nửa năm qua ai mà chưa từng trải qua mấy nghề oái oăm chứ?”

“Nhưng nghề này thì khác!” Cậu ta gắt: “Làm giáo viên, bác sĩ, tài xế… đều là nghề bình thường. Nhưng nghề tang lễ thì… nghe đã thấy không lành rồi!”

“Khó nhất mà tôi từng gặp là giáo viên dạy ở trường học ma đấy!” Một nữ sinh mặc áo xanh chen vào, gương mặt uể oải, rõ ràng chưa quên trải nghiệm kinh hoàng: “Lúc đó tôi suýt nữa mất mạng.”

Cô ta đột nhiên về phía một người trong nhóm, sững lại: “Khoan đã… là Mạc Kiệt đúng không?! Tôi từng xem livestream của rồi!”

Người đàn ông tên Mạc Kiệt đẩy gọng kính lên, bình thản gật đầu: “Tôi cứ tưởng lần này sẽ không bị nhận ra.”

“Trời ơi, đúng là rồi! Anh biết dùng nguyền phải không?”

“May quá, có đại thần ở đây!”

“Anh Mạc Kiệt, tôi là fan cứng của đấy!”

“Anh Kiệt, cho tôi đi theo với nhé, tôi đánh phó bản kém lắm…”

Mấy người còn lại lập tức vây quanh Mạc Kiệt, ai cũng tranh nhau bắt chuyện như mấy cún con hy vọng sự ý. Bầu không khí căng thẳng ban đầu tạm lắng xuống một chút.

Mạc Kiệt giữ vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ một câu: “Chờ lát nữa rồi tính.”

Lý do tham gia phó bản này không chỉ vì cấp độ. Nghe đồn đây là một trong số ít phó bản có khả năng rơi ra đạo cụ đặc biệt. Dù với người thường thì phó bản cấp 30 vẫn là thử thách không nhỏ, Mạc Kiệt đã đạt cấp 44, nơi này với chẳng khác gì đi dạo.

Chưa kịp gì thêm, một tiếng thở dài u uất vang lên từ bên ngoài căn nhà.

Cậu thanh niên buộc tóc hoang mang: “Là người chúng ta đến à?”

“Không.” Sắc mặt Mạc Kiệt lập tức nghiêm lại, hạ giọng ra lệnh: “Tắt đèn. Tất cả im lặng.”

Nói rồi nhanh chóng lấy ra một lá bùa, ép chặt lên cánh cửa.

Cả nhóm giờ đây đã ngầm thừa nhận là người đáng tin cậy nhất, không ai dám cãi lời. Ngay lập tức, cả căn nhà chìm vào bóng tối, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, lạnh lẽo và khô khốc, như xé toạc không khí c.h.ế.t chóc trong phòng.

Mọi người nín thở, lấy tay bịt miệng, không ai dám phát ra tiếng .

Ngay sau đó—Ầm!

Một cú đập mạnh như muốn tung cánh cửa vang lên. Tấm gỗ run lên bần bật, như sắp vỡ vụn dưới sức mạnh vô hình nào đó.

Tất cả đều về phía Mạc Kiệt, tìm kiếm một dấu hiệu, một chỉ dẫn, hoặc ít nhất là… một tia hy vọng.

Thế , vẻ mặt ta cũng trở nên nghiêm trọng thấy rõ.

Ầm!

Cú va chạm thứ hai vừa vang lên, lá bùa dán trên cửa đột nhiên phát sáng đỏ rực. Trong tích tắc, ngọn lửa như có linh tính nuốt trọn lấy lá bùa, biến nó thành tro bụi.

Sau cánh cửa chỉ còn lại một tiếng thở dài, rồi mọi thứ chìm vào im lặng.

Mọi người đồng loạt thở phào, đôi mắt lấp lánh Mạc Kiệt như đang một vị thần cứu mạng.

Nếu không nhờ có Mạc Kiệt kịp thời hành , thứ bên ngoài có lẽ đã xông thẳng vào trong nhà từ lâu.

Mạc Kiệt thở phào nhẹ nhõm, khi thấy lá bùa trong tay vừa cháy rụi thành tro, lòng chợt nhói lên.

[ – .]

Đó là một đạo cụ hiếm có, rất đắt giá.

Anh còn chưa kịp gì thì chợt thấy một cái bóng lướt qua cửa sổ, dưới ánh trăng mờ mịt, phản chiếu lên tấm giấy dán mỏng manh.

Phần giấy ở góc cửa sổ khẽ chuyển . Vài ngón tay trắng muốt, mảnh mai, tô sơn đỏ tươi bắt đầu thò vào, khẽ cào cào xung quanh như đang tìm cách mở rộng lỗ hổng.

Thứ đó… vẫn còn ở ngoài kia!

Tấm giấy trên cửa sổ bị xé rách ngày một nhiều. Từ phía ngoài, nửa khuôn mặt bắt đầu hiện ra, nổi bật nhất là đôi môi đỏ rực đang từ từ cắn xé lớp giấy.

Một người trong nhóm định lên, ngay lập tức bị người bên cạnh bịt miệng lại.

May mắn thay, con quỷ bên ngoài không phản ứng gì. Có vẻ như nó chưa nghe thấy.

Mọi người trong phòng vừa thầm thở phào thì một con mắt đỏ rực đột nhiên xuất hiện ở khe hở.

Cái bóng bên ngoài nghiêng đầu, đôi mắt như m.á.u chằm chằm vào trong nhà.

“Tìm thấy rồi ——”

Mạc Kiệt nghiến răng chửi thầm.

Mọi chuyện vốn dĩ đã có thể lặng lẽ trôi qua, bây giờ, vì một sơ suất nhỏ, lại khiến con quỷ phát hiện ra. Lá bùa quý bị uổng phí, lớp bảo vệ bị vỡ, khiến tức đến mức muốn nổ tung.

Những người có kinh nghiệm hơn trong nhóm cũng hiểu hình đang rất tệ. Bọn họ cố giữ im lặng, nín thở chờ đợi. Có người thậm chí đã bắt đầu tính toán, muốn lợi dụng thời cơ khi kẻ khác bị tóm để thoát thân.

Bất ngờ, bên ngoài vang lên một tiếng hét thảm.

Tiếng kêu đau đớn đến mức khiến ai nấy nổi da gà, như thể người đó vừa bị một đòn chí mạng.

Ngay sau đó là tiếng kim loại rơi xuống đất, leng keng như một cái thùng sắt bị hất đổ.

Cả nhóm bên trong sững sờ, trợn mắt về phía cửa sổ.

Cái bóng đáng sợ vừa rồi… bị thứ gì đó đập bay chỉ trong chớp mắt.

Mộng Vân Thường

Lực đánh mạnh đến mức vỡ toang cả khung cửa.

Chuyện quái gì đang xảy ra ?

Một bóng người lặng lẽ bước ngang qua khung cửa sổ vỡ nát.

Do tấm cửa che mất phần đầu nên mọi người chỉ thấy mái tóc dài buông xõa và bộ váy đen dài thướt tha. Trên cổ ta là một viên ruby đỏ thẫm lấp lánh trong bóng tối. Cô đó bước đi với dáng vẻ ung dung, sống lưng thẳng tắp, từng bước uyển chuyển như đang dạo chơi giữa cõi tiên.

Không cần phải nhiều, cả nhóm đều thầm hiểu: đây là người vừa ra tay.

Nhưng… ta là ai?

Cô ấy hoàn toàn không để tâm đến thời gian tập hợp, thậm chí dám một mình đi thẳng vào khu vực đầy khói độc, chỉ bằng một cú đá đã đạp bay quỷ vật.

Chẳng lẽ là cao thủ top đầu trong server?

Khi tiến gần đến cửa, cả đám người trong phòng đều căng thẳng theo dõi từng bước chân.

Bùa có thể ngăn quỷ vật, không thể cản người.

Cửa chính đột ngột bị đẩy bật ra.

Dưới ánh trăng, một người phụ nữ đứng lặng trong màn sương mù đặc quánh. Dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng. Ánh sáng bạc từ trăng soi ngược tạo thành những mảng bóng tối vắt chéo qua mặt , khiến gương mặt càng trở nên sắc lạnh.

Khung cảnh mờ ảo, sương đọng từng lớp quanh người như vẽ nên một khung nền kỳ ảo.

Thế , điều đáng sợ hơn cả chính là sát khí ngùn ngụt đang bốc lên từ cơ thể . Sát ý ấy như thực thể, lạnh lẽo, nặng nề đến nghẹt thở.

Cô ta như một thanh kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, tỏa ra khí thế không ai dám đối mặt.

Trong số năm người còn lại trong phòng, có vài người cấp độ quá thấp, chỉ cần đứng đối diện ấy cũng đã thấy chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Rồi một cơn gió lạnh thổi ngang, sương mù tan bớt, để lộ biểu tượng cấp độ mờ mờ trên đỉnh đầu .

Cấp 1.

Mọi người trong phòng trợn tròn mắt.

Một người “cùi bắp” mới lv 1???

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...