Bà nội Bùi quay lại lạnh lùng ra lệnh cho mẹ vợ tôi: “Tôi không quan tâm Bùi Thanh Tuyết đang trốn dưới đáy quần của gã trai nào, nếu trong nửa tiếng nữa không xuất hiện, sau này nó không cần cháu tôi nữa.”
Nửa giờ sau, cửa phòng bệnh bị Bùi Thanh Tuyết đẩy ra.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn bố mẹ ta và bà nội Bùi, những người khác đã rời đi vì không muốn chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài.
Tôi tưởng ta nhận điện thoại của mẹ mình và quay lại để xin lỗi tôi. Nhưng ngay sau đó, ta tát mạnh vào mặt tôi rồi đẩy tôi xuống khỏi giường bệnh.
Tôi ngã mạnh xuống đất, băng trên đầu vì va chạm mạnh mà lại rỉ máu.
Không để ai kịp ngăn cản, ta không không rằng, nhấc gót giày cao gót lên và giẫm mạnh vào tay tôi.
“Đồ khốn! Tôi cho giả bệnh này!”
“Tôi trước đây sao không nhận ra diễn giỏi như , đến cả bố mẹ và bà nội tôi cũng bị lừa.”
“Chu Thông say rượu nôn mửa, tôi chỉ chăm sóc ấy một chút. Còn thì loạn cả nhà lên vì chuyện nhỏ nhặt, tôi thật sự đã quá nhân nhượng với rồi.”
Nói xong, ta lại đá mạnh vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng, mắt tối sầm lại, mồ hôi lạnh thấm ướt áo bệnh nhân.
Những người trong phòng bị hành bất ngờ của Bùi Thanh Tuyết cho hoảng sợ.
Bố vợ kéo tay ta ra rồi đẩy sang một bên, mẹ vợ và bà nội Bùi vội vàng đến đỡ tôi dậy.
Sau một hồi lộn xộn, đến khi bác sĩ xác nhận tôi tạm thời không nguy hiểm, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bệnh nhân bị thương nặng ở đầu, có chấn não mức độ trung bình, cần tĩnh dưỡng tốt, nếu không sau này có thể để lại di chứng.”
Bác sĩ Bùi Thanh Tuyết đứng bên giường bệnh với ánh mắt khinh miệt, giọng điệu không tốt:
“Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, phương pháp trị liệu bằng cách đánh vào đầu không có cơ sở khoa học, lần sau đừng bừa.”
Bùi Thanh Tuyết tức giận: “Ông bậy bạ gì ! Ông tên gì? Có tin tôi sẽ khiếu nại ông không!”
“Khách hàng là thượng đế, tôi bỏ tiền ra chữa bệnh ở đây, mấy người phải cung cấp dịch vụ cho tôi, ông đang ai đấy?”
Bà nội Bùi ho một tiếng, bố vợ hiểu ý, đánh mạnh vào lưng Bùi Thanh Tuyết: “Im ngay!”
“Con Tùng Tuấn thành ra thế này, còn mặt mũi nào mà ở đây sủa bậy. Trời ơi, sao tôi lại sinh ra đứa con hỗn láo như !”
Mẹ vợ thương con , thấy con mình bị đánh, vội vàng che chắn cho Bùi Thanh Tuyết: “Ôi trời, gì ?”
“Vợ chồng có lúc cãi vã là chuyện bình thường, sao lại đánh con như .”
Bà ta liếc tôi một cái, rồi quay lại xoa mặt Bùi Thanh Tuyết bị tát sưng, đầy vẻ thương xót: “Sao rồi Thanh Tuyết? Có đau không?”
Tôi chỉ thấy buồn , từ lúc tôi tỉnh lại đến giờ, bà ta không một lời quan tâm đến tôi.
Ngược lại, khi con mình bị đánh, người này ngay lập tức tỏ ra bất mãn với tôi.
Đúng là điển hình của một bà mẹ vợ.
“Bà nội,” tôi kéo tay áo bà nội Bùi bên cạnh: “Con không có khả năng chịu đựng những chuyện cãi vã nhỏ nhặt của nhà họ Bùi. Bà xem, Thanh Tuyết bây giờ cũng đã có người mình thích. Cuộc hôn nhân này con thấy không cần thiết phải duy trì nữa. Cứ để họ đến với nhau đi.”
Tôi có chút áy náy: “Xin lỗi, con không có phúc cháu của bà.”
Nghe tôi , mắt Bùi Thanh Tuyết sáng lên: “Đó là đấy, ngày mai chúng ta…”
Cô ta tôi dựa vào giường bệnh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Không vội, không vội, đợi khỏe lại rồi .”
“Bốp!”
Một cái tát vang dội giáng vào mặt Bùi Thanh Tuyết, ta không thể tin nổi bà nội mình: “Bà nội, sao bà lại đánh con?”
“Ta đánh con đấy thì sao!”
Bà nội Bùi tức giận đến run rẩy: “Tùng Tuấn đã cứu mạng con và ta, mà con lại đối xử với thằng bé như ! Con còn có lương tâm không?”
“Nhà họ Bùi chúng ta sao lại có đứa không biết xấu hổ như con, mất mặt cả nhà!”
“Tôi vẫn là người đứng đầu nhà họ Bùi, đừng tưởng tôi già rồi mà các người có thể không nghe lời.”
Bạn thấy sao?