Mấy ngàn vạn tiền bồi thường kia, cho dù tất cả nhà đứng tên Tôn Vi đều bán đi, so sánh với số tiền bồi thường này, vốn dĩ không đáng nhắc tới.
Mà vài giây sau, Tôn Vi đột nhiên như biến thành một người khác, trực tiếp quỳ xuống trước mặt tôi, ôm chân tôi cầu xin:
“Chồng à, bây giờ giàu có như , nể chúng ta là vợ chồng, ra tay cứu giúp em có không?”
13.
“Nếu không đoán sai, là vì tiền của em tôi, mới có thể quỳ xuống?”
Ngay lúc này.
Trương Vĩ đi ra từ trong biệt thự.
Trước kia tôi và Tôn Vi mặc kệ cãi nhau bao nhiêu lần, là một người , cũng là chung của hai bên, Trương Vĩ đều không ra mặt can thiệp.
Nhưng lần này Trương Vĩ thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Dứt khoát đứng ra với Tôn Vi:
“Cô, người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền, không đáng bất kỳ sự đồng nào, tôi Vương Soái mắt không mù, cậu ấy sẽ không tin bất kỳ lời nào của nữa.”
Trương Vĩ ra suy nghĩ của tôi, mà Tôn Vi nghe Trương Vĩ xong, dùng tất cả ánh mắt chờ đợi và cầu xin tôi.
Hy vọng tôi có thể đồng .
Nhưng biểu cảm của tôi trở nên càng ngày càng lạnh lùng, chỉ là bình tĩnh lấy ra một tờ chi phiếu, thậm chí không thèm Tôn Vi một cái:
“Ở đây có 10 vạn, cầm lấy đi, sớm muộn gì cũng dùng đến.”
Nghe tôi đưa cho ta 10 vạn, Tôn Vi cảm thấy mình như bị sỉ nhục, vèo một tiếng đứng dậy, giơ tay lên định tát tôi.
Nhưng bị tôi nắm lấy tay.
“Một người sắp chết, tôi cần gì phải sỉ nhục ?”
Sắc mặt Tôn Vi đột nhiên trở nên trắng bệch, dùng ánh mắt tuyệt vọng chằm chằm tôi.
Tràn ngập vô tận oán hận:
“Anh thật sự muốn tôi đi tìm cái c.h.ế.t sao?”
Nhìn người phụ nữ trước mắt, tôi đã mất hết kiên nhẫn.
Khi người phụ nữ này phản bội tôi, người phụ nữ này trong lòng tôi đã chết.
Cho nên tôi không thể có bất kỳ sự đồng nào:
“Tôi cho 10 vạn, là để thu xếp hậu sự, những căn nhà của không lấy lại , bởi vì người đàn ông , vĩnh viễn cũng không trả nổi số tiền đó.”
Những lời này như d.a.o nhỏ, trực tiếp đ.â.m thủng trái tim Tôn Vi.
Tôn Vi run rẩy vài cái, trong miệng lại phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Tôi lùi sang một bên, tránh thoát một cách hoàn hảo.
Sau khi Tôn Vi phun ra một ngụm máu, cơ thể giống như một chiếc lá, lảo đảo ngã xuống.
Khi ngã xuống đất, Tôn Vi còn dùng ánh mắt đằng đằng sát khí tôi.
Nguyền rủa tôi:
“Anh m.á.u lạnh vô như , cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ không để sống tốt.”
Ngay sau đó Tôn Vi ngã xuống mặt chúng tôi, khi xe cứu thương tới đã đưa Tôn Vi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo bệnh nguy kịch.
Bác sĩ Tôn Vi không sống mấy ngày nữa, mấy ngày nay phải chăm sóc ấy cẩn thận, không để Tôn Vi bị kích .
Bởi vì nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ thần tiên cũng không cứu Tôn Vi.
Nhưng ngay khi người nhà của Tôn Vi lục tục đến đông đủ, canh giữ bên ngoài phòng bệnh, Tôn Vi lại biến mất một cách ly kỳ trước mặt mọi người.
14.
Đợi khi tìm Tôn Vi, là ở hiện trường một vụ tai nạn xe.
Tôn Vi biết bệnh của mình đã không thể cứu vãn.
Hơn nữa tất cả chân tướng đều hiện ra trước mặt Tôn Vi.
Thì ra trước kia Lưu Đào vì có những bất sản của Tôn Vi, đã che giấu tất cả bệnh của Tôn Vi.
Sau khi ở bên Tôn Vi, Lưu Đào căn bản không cho Tôn Vi biết chuyện thật sự xảy ra trên người ấy.
Cho dù Tôn Vi cảm thấy cơ thể không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra, rất nhiều lần đều bị Lưu Đào lấy các loại lý do từ chối.
Khi đó Lưu Đào cho rằng nếu Tôn Vi kiểm tra ra bệnh nan y, chắc chắn sẽ tìm mọi cách chữa bệnh.
Đến lúc đó nếu như Tôn Vi đem tất cả tài sản đứng tên mình bán đi lấy tiền mặt, chẳng phải Lưu Đào sẽ không thu gì sao?
Vì có thể có tài sản của Tôn Vi, Lưu Đào thông qua đủ loại thủ đoạn giấu giếm Tôn Vi.
Lưu Đào nghĩ chỉ cần Tôn Vi có một ngày c.h.ế.t đi, mình là người ở bên cạnh Tôn Vi cuối cùng.
Những tài sản của Tôn Vi danh chính ngôn thuận sẽ trở thành của mình.
Vốn dĩ kế hoạch này của Lưu Đào, sẽ phát triển theo phương án đã định sẵn.
Nhưng trong công ty đột nhiên xuất hiện một hạng mục, dưới sự hấp dẫn của lợi ích kếch xù, Lưu Đào đã nhắm vào hạng mục này.
Sau đó liền xảy ra chuyện Lưu Đào thế chấp bất sản của Tôn Vi, thông qua phương thức cá nhân nhận hạng mục.
Mà khi bên A ngừng hạng mục, Lưu Đào biết mình thất bại, để vãn hồi tổn thất, ta bán hết tài sản, cuỗm đồ đạc của Tôn Vi, trực tiếp bỏ trốn.
Cuối cùng Tôn Vi hiểu rõ tất cả, hối hận đã không còn kịp nữa.
Tôn Vi không còn mặt mũi đối diện với tôi, càng không có mặt mũi đối mặt với người nhà và người thân của mình.
Khi Tôn Vi tìm mọi cách tra nơi đi của Lưu Đào, không có bất kỳ do dự nào, lén lút từ trong phòng bệnh chạy ra ngoài.
Mất đi tất cả hy vọng, Tôn Vi lái một chiếc xe, khi Lưu Đào ra ngoài đi dạo, điên cuồng lao qua.
Vụ tai nạn xe này tổng cộng khiến hai người tử vong, trong những mảnh t.h.i t.h.ể vỡ nát, hai t.h.i t.h.ể cháy đen, dùng một phương thức quỷ dị quấn lấy nhau.
Nhìn qua vừa buồn lại vừa đáng thương.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?