Vợ Dọn Đi Tài [...] – Chương 1

01.

Khi tài sản bị dọn đi hết, vợ dứt khoát mang theo nhân đến tìm tôi ngả bài:

“Dù sao bây giờ tiền cũng đã vào tay tôi, cái nhà nát này cho hết đấy.”

“Tôi cho biết, gả cho nhiều năm như tôi chưa từng , biết điều thì mau chóng ly hôn đi.”

Tôi trầm tư một lát, tôi quyết định theo ý ấy, ký tên vào thỏa thuận ly hôn:

“Được, nhà cũ thuộc về tôi, những thứ khác đều thuộc về .”

Cầm giấy chứng nhận ly hôn, tôi lấy ra một tệp hồ sơ vừa định mở miệng.

Cô ấy lại gấp gáp không chờ tôi mà cùng nhân hú hí nghênh ngang rời đi.

Tôi nhún nhún vai, thu hai tờ báo cáo mới lấy từ trong cặp công văn ra vào túi lại…

Một tờ là thông báo bỏ và di dời nhà cũ.

Còn một tờ khác, là giấy chẩn đoán xác định ấy bị ung thư v.ú giai đoạn cuối.

01.

“Hôm nay tôi mời Tôn Vi tới, sẽ không giận chứ?”

Ba ngày sau.

Tại một bữa tiệc do tôi Trương Vĩ tổ chức, ấy mang theo vẻ xin lỗi với tôi.

Tôi mỉm lắc lắc đầu.

Nhìn người từ nhỏ chơi cùng trước mắt, tôi biết ấy là người hiểu rõ tôi nhất, hôm nay ấy mời Tôn Vi tới đây, thật ra cũng là vì tốt cho tôi.

Chuyện giữa tôi và Tôn Vi, những người xung quanh đều đã biết.

Những người tốt với tôi đều cố gắng cứu vãn đoạn cảm này.

Nhưng tôi với Trương Vĩ:

“Làm như vô dụng, Tôn Vi đã quyết tâm rời xa tôi, mặc kệ tôi có cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn.”

Nghe tôi chắc nịch như , Trương Vĩ cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Trương Vĩ là tổng giám đốc của một công ty, vì kinh doanh không tốt mà công ty của Trương Vĩ sắp phải đóng cửa.

Hôm nay mời tôi tới đây, thật ra còn có một ý định khác.

Muốn tôi ra tay giúp ấy:

“Tình huống của tôi cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cậu không thể trơ mắt em cứ như sụp đổ chứ.”

Từ trong ánh mắt của Trương Vĩ, tôi có thể cảm nhận một loại mong đợi.

Tôi, một người gia đình tan vỡ, hiện tại đã không còn bất kỳ vướng bận nào.

Có lẽ bè của tôi.

Mới là điều đáng để tôi bận tâm.

“Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?”

Dù thế nào, Trương Vĩ là người thật lòng tốt với tôi.

Vợ có thể rời bỏ tôi.

Nhưng bè là bè cả đời, tôi không thể khoanh tay đứng .

“Chỉ cần cậu mở lời, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ không cậu thất vọng.”

Trương Vĩ nghe xong thở phào nhẹ nhõm.

Hòn đá treo trong lòng ấy cuối cùng cũng rơi xuống, nếu tôi không ra tay, công ty của ấy chỉ có thể đóng cửa.

Khi ấy mắt ngấn lệ nắm lấy tay tôi, đang muốn cảm kích tôi thì một giọng cắt ngang lời Trương Vĩ:

“Trương tổng, chúng tôi tới rồi.”

Mọi người cùng nhau quay đầu lại về phía cửa.

Chỉ thấy vợ cũ của tôi, Tôn Vi, ăn mặc lòe loẹt, trang điểm xinh đẹp, khoác tay một người đàn ông cao gầy, rạng rỡ đi tới.

Mà người đàn ông kia, đương nhiên chính là nhân của Tôn Vi, Lưu Đào:

“Thật sự xin lỗi, tôi đưa người đi kiểu tóc, cho nên đến muộn, Trương tổng sẽ không trách cứ chứ?”

Lưu Đào đi đến trước mặt Trương Vĩ, ngoài miệng có vẻ là đang xin lỗi, nhận sai.

Thật ra lại chính là đang khoe khoang cảm.

Mà Tôn Vi thấy tôi cũng ở đây, nên ngay trước mặt ta, cố ôm cổ Lưu Đào hôn một cái thật mạnh.

Trước mặt tôi còn khoe khoang:

“Lưu Đào nhà tôi là giám đốc điều hành của công ty Trương tổng, là cánh tay phải đắc lực của Trương tổng, không giống như có một số người, cả đời đều là kẻ bất tài.”

02.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt hướng về phía tôi.

Bởi vì Tôn Vi kẻ bất tài kia, tất nhiên chính là đang chỉ tôi.

“Vương Soái, còn không thấy mất mặt xấu hổ sao? Với bữa tiệc cao cấp này, loại người bất tài như có thể tham gia sao?”

Thấy tôi vẫn thờ ơ.

Tôn Vi trực tiếp chỉ vào mũi tôi mà chất vấn ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Tôn Vi đang chỉ trích tôi.

Trương Vĩ vẻ mặt phẫn nộ che chắn trước mặt tôi, giọng có chút nghiêm khắc:

“Tôn Vi, Vương Soái là do tôi đích thân mời tới, xin đừng khó của tôi.”

bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khi tôi gặp khó khăn, Trương Vĩ luôn đứng ra bảo vệ tôi trước tiên.

Nhưng lần này thấy Trương Vĩ ra mặt, Tôn Vi chẳng những không có bất kỳ thu liễm nào, ngược lại càng thêm kiêu ngạo.

Cô ấy nhạo Trương Vĩ:

“Anh là một tổng giám đốc lớn, ra mặt bảo vệ một kẻ bất tài chẳng phải quá hạ mình rồi sao.”

Bị Tôn Vi chế nhạo như , sắc mặt Trương Vĩ càng ngày càng khó coi.

Mà Lưu Đào bên cạnh Tôn Vi, lúc này vội vàng tiến lên thể hiện mình:

“Trương tổng không cần tức giận, tôi mang đến cho một tin tốt.”

Trương Vĩ đen mặt, nghe Lưu Đào có tin tốt, mặt không biểu cảm bảo Lưu Đào .

Lưu Đào liếc xéo tôi, đắc ý vênh váo với Trương Vĩ:

“Công ty Long Thành đã đồng ý giao hạng mục đó cho chúng ta rồi, nếu lấy hạng mục của công ty Long Thành, chuỗi tài chính của công ty chúng ta có thể phục hồi lại .”

Nghe Lưu Đào như , đôi mắt Trương Vĩ đột nhiên sáng lên.

Nắm lấy tay Lưu Đào.

Sắc mặt  kích Lưu Đào:

“Đây thật là một tin tức tốt, nếu lấy hạng mục này, cậu chính là vị cứu tinh của công ty chúng ta!”

Có thể ra .

Trương Vĩ coi trọng hạng mục này đến mức nào.

Rốt cuộc bây giờ công ty của Trương Vĩ đã đến bờ vực nguy hiểm, không có công ty nào nguyện ý giao hạng mục cho bọn họ.

Lúc này giao hạng mục cho công ty của bọn họ, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết.

“Nếu có thể thuận lợi hoàn thành hạng mục này, tôi sẽ thăng chức tăng lương cho cậu, trực tiếp cho cậu phó tổng của công ty.”

Nghe lời hứa hẹn của Trương Vĩ.

Lưu Đào trực tiếp vỗ n.g.ự.c bảo đảm.

Anh ta trước mặt Trương Vĩ, trong vòng một tuần, tuyệt đối đảm bảo sẽ lấy hạng mục của Long Thành.

Nghe Lưu Đào đảm bảo trước mặt Trương Vĩ xong, Tôn Vi bên cạnh Lưu Đào càng thêm đắc ý.

Một bên ôm chặt Lưu Đào, một bên liếc mắt tôi.

Tiếp tục châm chọc:

“Đồ vô dụng, mở to mắt ra mà xem, thế nào mới là người đàn ông ưu tú nên ?”

“Rời khỏi là lựa chọn đúng đắn nhất đời này của tôi, có một người đàn ông ưu tú như Lưu Đào, cho tôi một núi vàng tôi cũng không đổi.”

Trước mặt nhiều người như , Tôn Vi lại mặt dày vô sỉ như thế, bên cạnh đều là bè của tôi, tuy rằng bọn họ đều rất tức giận, nhất thời cũng không biết nên thế nào cho phải.

03.

Chuyện này, không đơn giản như các người nghĩ đâu.

Ai biết?

Ngay khi Lưu Đào và Tôn Vi dương dương đắc ý, Trương Vĩ đột nhiên tỉnh táo nhận thức mấu chốt của vấn đề.

Hơn nữa thấy Tôn Vi trước mặt nhiều người như nhục nhã tôi, tâm của ấy lập tức trở nên u ám:

“Tình huống của công ty các người đều rất rõ ràng, hiện tại không còn bao nhiêu tiền, số tiền trong tay căn bản không thể duy trì để tiếp tục nhận hạng mục kia.”

Khi Trương Vĩ ra hiện thực này, Lưu Đào lập tức hít một hơi lạnh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...