Vợ Đi Nhảy Đầm [...] – Chương 8

Nhưng ông ta không ngờ rằng tính của Khương Uyển Ninh ngày càng kỳ quặc. 

Mỗi ngày ta ôm con lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại đánh Tôn Kỳ Truy một trận. 

Tôn Kỳ Truy bị đánh đến trầy xước, nhà họ Tôn tất nhiên không đồng ý, chạy đến nhà họ Khương ầm lên, nhốt Tôn Kỳ Truy lại, không cho hai người họ gặp nhau nữa.

Bố Khương đến khuyên nhủ, ta lại chỉ vào mũi bố mình mà mắng ông già không chết, độc đoán khiến tôi phải ly hôn với ta. 

Bố Khương tức đến mức bị nhồi máu cơ tim, suýt chút nữa không qua khỏi, nằm viện nửa tháng.

Nhìn Khương Uyển Ninh tiều tụy, tôi không hề cảm thấy thương xót, chỉ cảm thấy đối phương đáng đời.

“Chồng ơi, em xin lỗi!”

Khương Uyển Ninh vừa vào cửa đã quỳ xuống chân tôi xin lỗi. 

Cô ta những ngày qua đã suy ngẫm lại thời gian bảy năm nay, hỏi người giúp việc trong nhà, cuối cùng cũng hiểu tại sao tôi lại kiên quyết đòi ly hôn như

Chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết ngày xưa, vì mình mà trở nên yếu đuối như một con chó trước mặt nhà họ Khương. 

Nhưng ta không hề thông cảm, không biết ơn, ngược lại còn bị kẻ xấu xúi giục mà chê tôi nhát gan, mắng tôi là đồ hèn.

“Em biết, bảy năm qua là em sai rồi, có thể tha thứ cho em lần cuối cùng không?”

Tôi lắc đầu.

“Bảy năm, tròn bảy năm, tôi đã tha thứ cho em vô số lần.”

Tôi kéo ta đứng dậy, thẳng vào mắt đối phương.

“Khương Uyển Ninh, bây giờ tôi không còn chút cảm nào với em nữa. Chúng ta hãy chia tay trong hòa bình.”

“Nể từng là vợ chồng, hy vọng em và tôi, từ nay về sau, sống tự do tự tại.”

“Không, em không muốn.”

Khương Uyển Ninh điên cuồng lắc đầu, xắn tay áo lên cho tôi xem vết sẹo trên cánh tay.

“Anh còn nhớ em đã kéo ra khỏi biển lửa như thế nào không? Anh còn nhớ những gì đã với em khi chúng ta ở bên nhau không? Anh rằng suốt đời này, sẽ bảo vệ em. Bây giờ lại muốn em sống tự do một mình, sao em có thể !”

Tôi nắm chặt tay ta, “Tôi nhớ, tôi luôn nhớ, vì tôi đã đồng ý ở rể để em có thể đoàn tụ với gia đình. Nhưng còn em? Em có nhớ bản thân đã hứa sẽ bỏ rượu vì tôi không? Em đã thế nào?”

“Em đi uống rượu chỉ vì muốn có thêm mối quan hệ để ăn, như chúng ta sẽ có cuộc sống tốt hơn. Tất cả những gì em đều vì gia đình này!”

“Hừ, Khương Uyển Ninh, em những điều này, chính em có tin nổi không?”

Tôi ném một xấp ảnh vào mặt ta, từng tấm, đều là cảnh Khương Uyển Ninh ôm hôn Tôn Kỳ Truy trong quán bar, đủ mọi góc độ.

“Tất cả những thứ này đều là Tôn Kỳ Truy gửi cho tôi trong những năm qua.”

Cô ta hoảng sợ, cố gắng giấu những bức ảnh phía sau mình.

“Không phải như , lúc đó em chỉ uống quá chén, em đảm bảo tuyệt đối không lên giường với ta. Đứa con chắc chắn là của .”

Cô ta càng giải thích, tôi càng cảm thấy đầu mình xanh mơn mởn.

Khương Uyển Ninh lúng túng lấy ra miếng ngọc bội mẹ tôi tặng ta.

“Anh còn nhớ lời mẹ dặn trước khi qua đời không? Bà phải đối xử tốt với em, bà chúng ta phải sống đến đầu bạc răng long, không quan tâm đến di nguyện của mẹ sao?”

Tôi giật lấy miếng ngọc bội, nghiến răng nghiến lợi , “Tôi nhớ, vì tôi đã chịu đựng suốt bảy năm qua. Hy vọng có thể quay đầu, tiếc là, không xứng đáng.”

Trên đời này điều duy nhất không thay đổi, chính là con người luôn thay đổi! Không ai sẽ mãi mãi đứng yên chờ đợi .

 

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Từ Noãn xuất hiện ở cửa.

“Anh không sao chứ?”

Khương Uyển Ninh đột nhiên bùng nổ, lao tới tát Từ Noãn một cái.

“Là ta đúng không? Tất cả là vì có mới, mới tuyệt bỏ mặc tôi như !”

Nhìn vết máu trên mặt Từ Noãn, tôi vô cùng đau lòng.

“Khương Uyển Ninh, là con chó điên! Cút đi! Cô dám đến quấy rầy tôi, tôi sẽ kiện bố và em trai tội cố ý thương tích. Vết thương trên người tôi đều là bằng chứng! Đừng ép tôi.”

 

Tôi ném Khương Uyển Ninh ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại, vội vàng đi tìm hộp thuốc.

“Xin lỗi, đã liên lụy đến em rồi, Khương Uyển Ninh đúng là đồ điên mà.”

Tôi vừa bôi thuốc cho Từ Noãn vừa xin lỗi.

Bị nhà họ Khương ngược đãi nhiều năm như , tôi đã tê liệt, thấy Từ Noãn bị thương, tôi lại lo lắng vô cùng.

Cô ấy , ánh mắt đầy dịu dàng, rằng: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, lo lắng như , em còn nghi ngờ em rồi.”

 

“Có thể lắm.”

Từ Noãn sững sờ. “Cậu gì?”

Tôi nắm tay ấy, nghiêm túc : “Đợi giải quyết xong mọi chuyện, em có đồng ý cho một cơ hội không?”

Cô ấy rơi nước mắt, “Em đồng ý, tất nhiên là em đồng ý.”

Cuối cùng, tôi đệ đơn ly hôn ra tòa, và nộp báo cáo kiểm tra vết thương cùng bằng chứng ngoại của Khương Uyển Ninh.

Không cần sự đồng ý của Khương Uyển Ninh, tòa án trực tiếp phán quyết ly hôn, và chia cho tôi một nửa tài sản trong hôn nhân.

Vì trong thời gian này bệnh của Khương Uyển Ninh trở nặng, điên điên khùng khùng, nên tòa án đã giao con trai cho tôi.

Tôi và Từ Noãn kết hôn, con trai dưới sự dạy dỗ của Từ Noãn, dần dần bỏ đi tính cách thiếu gia ở nhà họ Khương, trở thành…

Một đứa trẻ ngoan ngoãn, mọi người mến, ấm áp và thuần khiết.

Tôi đã bán hết tài sản từ việc ly hôn và đầu tư toàn bộ vào công ty trò chơi của tôi và Lục Vũ. Công ty của chúng tôi ngày càng phát triển mạnh mẽ.

Gia đình Khương Uyển Ninh gặp nhiều khó khăn khi bố Khương mắc bệnh lâu ngày không khỏi, còn Khương Tư Viễn thì không biết quản lý công ty, mỗi ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa. Điều này khiến tập đoàn Khương thị ngày càng suy tàn và cuối cùng bị công ty chúng tôi thu mua.

Khương Uyển Ninh ngày càng điên loạn, cuối cùng bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Tôi đã đưa con trai đến thăm ta.

Cô ta nhảy múa trong phòng bệnh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thẩm Băng Vân, em sai rồi, xin hãy tha thứ cho em, tha thứ cho em. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.”

Tôi thở dài, biết trước như , hà tất phải từ đầu.

Làm nhiều việc ác, cuối cùng sẽ tự diệt.

Nếu có kiếp sau, hy vọng hai người chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

(XONG)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...