Đối mặt với sự chế giễu không thương tiếc của tôi, mặt Tôn Tề Truy lúc xanh lúc trắng, vô thức siết chặt tay.
Lâm Lâm trong lòng hắn giãy giụa, “Chú ơi, con đau.”
Tôi gỡ tay hắn ta ra, kéo con trai ra ngoài.
“Tôn Tề Truy, mày muốn theo đuôi Khương Uyển Ninh chó liếm, tao không quan tâm. Dù sao tao và ta sắp ly hôn rồi.”
Tôi hạ giọng cảnh cáo hắn ta.
“Nhưng, sau này đừng chọc vào con trai tao. Nếu không tao cũng cho mày nếm thử cảm giác gãy hai cái xương sườn là như thế nào.”
Khương Uyển Ninh giận dữ mắng: “Thẩm Băng Vân, có ăn nhầm thuốc không? Phát điên cũng phải ý hoàn cảnh chứ. Người nhà tôi đều ở đây, không giữ chút thể diện nào sao?”
Cô ta liếc mắt ra hiệu cho tôi, tôi thấy rồi, bố và em trai ta từ trên lầu đi xuống.
“Cho một cơ hội, xin lỗi Tôn Tề Truy, chuyện này coi như xong.”
Tôn Tề Truy khoanh tay đứng một bên, đắc ý như thể chắc chắn tôi sẽ xin lỗi.
“Hừ,” tôi lạnh một tiếng, “Khương Uyển Ninh, người uống nhầm thuốc là thì có.”
Tôi quay người bước đi, Khương Uyển Ninh kéo tôi lại, “Thẩm Băng Vân, hôm nay phải xin lỗi! Không có sự cho phép của tôi, không đi đâu cả.”
Tôi thật sự bị chọc , gỡ từng ngón tay ta ra.
“Tôi đi đâu, không đến lượt quản.”
Khương Uyển Ninh ngồi bệt xuống đất, kéo ống quần tôi, ngước lên tôi với nước mắt lưng tròng. “Không , em không cho đi.”
Đáng tiếc chiêu này đã không còn tác dụng với tôi nữa.
Nước mắt chỉ có tác dụng với người mà thôi.
“Đồ khốn, mày dám bắt nạt chị tao!”
Tốt lắm, tôi đang bực mình không có chỗ xả, liền nhanh chóng trả lại cậu ta một cú vào mắt, rồi một cú quật vai ném đối phương xuống đất.
Khương Tư Viễn đau đớn nằm trên đất, nhăn nhó.
Không khí trong chốc lát trở nên yên lặng như tờ.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai kịp phản ứng, người con rể bị coi là “nhát gan” lại dám hành táo bạo như .
Một tiếng chửi rủa vỡ sự im lặng chết chóc.
“Thẩm Băng Vân, đồ con hoang chết tiệt, hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Ha ha, lại là câu này.
Tôi nhảy lùi một bước, tránh cú đá vào lưng của ông ta.
Ông ta dường như không nghĩ rằng tôi sẽ tránh , cú đá trượt, không đứng vững và ngã xuống đất.
“Lão già, tôi đã nhịn ông lâu lắm rồi.”
Trước đây tôi để ông ta đánh mà không đánh trả, chửi cũng không đáp lại, đó là vì tôi Khương Uyển Ninh.
Bây giờ tôi không còn ta nữa.
Nếu ông ta còn đánh tôi, tôi sẽ không khách sáo nữa.
Những người giúp việc xung quanh xì xào bàn tán,
Ông ta nằm trên đất, mặt tái xanh, dường như còn muốn đứng dậy đánh tôi, tiếc là bị trẹo lưng, đứng không nổi.
Tôi chỉ cảm thấy một trận hả hê.
Khương Uyển Ninh đỡ bố mình dậy, hỏi tôi tại sao lại như .
Tôi cởi áo, để ta xem những vết thương mà lão già nhà ta đã đánh tôi trong những năm qua.
"Từ ngày đầu tiên kết hôn thằng ở rể, tôi đã muốn như rồi.
Khương Uyển Ninh, có phải đã quên rồi không? Trước đây tôi là quán quân giải đấu Taekwondo toàn thành phố, sao ông già này có thể đánh thắng tôi?
Bảy năm, Khương Uyển Ninh, tôi đã nhịn vì suốt bảy năm. Bây giờ xem ra, là không xứng đáng!"
Lão già kiêu ngạo quen rồi, hoàn toàn không biết hối cải, ngược lại còn chỉ vào mũi tôi chửi: “Đồ súc sinh! Uyển Ninh, ta ra lệnh cho con, hôm nay phải ly hôn với thằng khốn này, ngay lập tức, lập tức!”
Tôi , “Cảm ơn đã thành toàn.”
Không ngờ Khương Uyển Ninh vẫn còn đang giãy giụa tìm chết.
“Ba, ấy chỉ là nhất thời , ba đừng chấp nhặt với ấy.”
“Thẩm Băng Vân, bây giờ mau quỳ xuống xin lỗi ba, cầu xin ba tha thứ cho , như chúng ta sẽ không phải ly hôn nữa.”
Bố ta điên cuồng lắc đầu. “Không, ta không tha thứ.”
Tôi thật sự không thể hiểu nổi.
“Khương Uyển Ninh, bị bệnh à?”
Tôi lấy ra giấy thỏa thuận ly hôn, nhét vào tay ta.
“Ký sớm đi, tốt cho cả hai chúng ta.”
Con trai tôi đứng bên cạnh, mắt tròn xoe tôi.
Bạn thấy sao?