“Hôm tai nạn xảy ra…” Tôi khẽ. “Giang Trà thật… đã biến mất. Người tỉnh dậy là em.”
Tôi dừng lại, giọng càng lúc càng nhẹ: “Em có ký ức của ấy, … không phải là ấy.”
Lời giải thích này nghe như chuyện hoang đường, tôi không còn lựa chọn nào khác. Không thể mình là người từ tương lai xuyên đến .
Vẻ mặt Cố Lâm từ nghi hoặc chuyển thành kinh ngạc, rồi lại thành điều gì đó không thể gọi tên.
Anh im lặng thật lâu – lâu đến mức tôi nghĩ sẽ không gì nữa.
“Vậy… em là ai?” Cuối cùng cũng hỏi, giọng khản đặc.
“Em vẫn là Giang Trà.” Tôi nhỏ. “Chỉ là… khác đi rồi.”
Câu trả lời mơ hồ ấy là tất cả những gì gần với sự thật mà tôi có thể .
Cố Lâm chằm chằm tôi, như muốn xác nhận độ chân thật trong lời .
“Vậy… những kiến thức y học đó?”
“Em từng học y.” Tôi thừa nhận. “Nhưng học ở đâu… bây giờ em chưa thể .”
Lông mày Cố Lâm nhíu lại: “Tại sao?”
“Vì…” Tôi cắn nhẹ môi, “Anh sẽ nghĩ em điên.”
Lại một khoảng lặng. Tiếng hô luyện tập của binh lính ngoài sân vọng vào, xa xăm và mơ hồ.
“Em biết không?” Cố Lâm đột nhiên , giọng bình tĩnh lạ lùng. “Anh gần như… đã tin em rồi.”
Tôi kinh ngạc .
“Bởi vì…” Anh khổ. “Người mà từng biết… chưa bao giờ bằng ánh mắt đó.”
“Ánh mắt gì?”
“Ánh mắt… quan tâm.” Cố Lâm khẽ. “Trước kia, ấy chỉ bằng sự chán ghét và sợ hãi.”
Lời ấy như một nhát dao cùn, chậm rãi đâm vào tim tôi.
Thì ra giữa Giang Trà thật và … từng có khoảng cách đến .
“Em không ghét .” Tôi nhẹ. “Cũng không sợ .”
Ánh mắt Cố Lâm trở nên sâu thẳm: “Vậy em ở lại… vì đứa trẻ sao?”
“Lúc đầu thì đúng.” Tôi thành thật đáp. “Nhưng bây giờ… không phải nữa.”
Cố Lâm như định hỏi tiếp, đúng lúc đó bác sĩ Trương đẩy cửa bước vào, vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa hai chúng tôi.
“Trung đội trưởng Cố! Sao lại mò đến đây?” Bác sĩ Trương trách nhẹ. “Lỡ nứt vết thương thì sao?”
Cố Lâm ngoan ngoãn đứng dậy, trước khi rời đi, quay đầu lại tôi một cái.
Ánh mắt ấy khiến tim tôi khẽ run – trong đó có nghi ngờ, có dè chừng, cũng có một tia hiếu kỳ mới chớm nở.
Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Cố Lâm đã bắt đầu nghi ngờ. Liệu lời giải thích nửa thật nửa giả của tôi, chấp nhận đến đâu?
Nếu tiếp tục truy hỏi, tôi sẽ phải trả lời thế nào?
Điều khiến tôi bối rối hơn là – tôi ngày càng quan tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của .
Người đàn ông từng chỉ là “chồng tạm thời” của tôi… không biết từ khi nào đã bước vào tim tôi.
Sáng hôm sau, tôi mang theo bát cháo kê do chính tay mình nấu đến phòng bệnh, thì y tá thông báo:
“Sáng nay kiểm tra xong, bác sĩ Trương cho ấy xuất viện rồi.”
“Anh ấy muốn về phòng mình nghỉ ngơi.”
Tôi lập tức xách cháo chạy về ký túc.
Vừa đẩy cửa bước vào, đã thấy Cố Lâm ngồi bên bàn viết gì đó. Vừa thấy tôi, vội đóng quyển sổ lại.
“Sao xuất viện mà không em một tiếng?” Tôi đặt bát cháo lên bàn, giọng không kìm trách móc.
Cố Lâm thoáng lúng túng: “Anh không muốn phiền em việc.” Anh liếc cháo, “Cái này… cho à?”
“Không lẽ em nấu cho hàng xóm chắc?” Tôi bật lại, giọng có chút tức giận. “Uống khi còn nóng, tốt cho vết thương.”
Cố Lâm ngoan ngoãn mở nắp bát. Mùi thơm của cháo kê lan tỏa khắp căn phòng.
Anh húp một ngụm, đôi mắt hơi mở lớn: “…Ngon thật.”
Lời khen đơn giản ấy khiến lòng tôi bỗng ấm áp.
Ở hiện đại, Giang Trà là kiểu phụ nữ cuồng công việc, chưa từng nấu ăn vì ai.
Vậy mà giờ đây, khi Cố Lâm ăn cháo do tôi nấu, tôi lại thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.
“Chuyện hôm qua…” Cố Lâm bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Anh đã suy nghĩ cả đêm.”
Tôi lập tức hồi hộp .
“Anh không quan tâm em là ai.” Anh đặt thìa xuống, thẳng vào mắt tôi. “Chỉ cần… em ở lại.”
Lời đó như một cục than hồng ném thẳng vào tim tôi – nóng rực và đau nhói.
Anh không truy vấn bí mật của tôi, chỉ mong tôi đừng rời đi?
“Em… chưa từng định rời đi.” Tôi khẽ đáp, bất giác tránh ánh mắt của .
Cố Lâm gật đầu, như thể vừa buông một gánh nặng. Anh tiếp tục ăn cháo, giữa hai chúng tôi là một sự im lặng… dễ chịu.
Đến khi ăn gần hết bát, mới phát hiện tôi lén giấu một quả trứng ốp- ở đáy.
“Cái này là…” Anh kinh ngạc dùng đũa gẩy nhẹ quả trứng có hình dáng hoàn hảo.
“Bổ sung đạm, giúp vết thương nhanh lành.” Tôi giải thích. “Trứng đổi của bác Vương hàng xóm đấy.”
Cố Lâm quả trứng, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh cẩn thận tách đôi trứng, gắp một nửa đưa về phía tôi: “Em ăn đi.”
Hành đơn giản ấy khiến sống mũi tôi cay cay.
Ở thời đại khan hiếm này, một quả trứng đã là dinh dưỡng quý giá, mà lại chia cho tôi một nửa.
Tôi há miệng đón lấy nửa quả trứng ấy, môi vô chạm vào đầu đũa.
Ánh mắt Cố Lâm chợt tối lại, lập tức rút tay về.
Không ai gì, một bức tường vô hình giữa chúng tôi… dường như đã rạn nứt.
Người đàn ông từng nghĩ tôi căm ghét , giờ đang dần dần chấp nhận một “Giang Trà” khác – theo cách riêng của .
Bạn thấy sao?