“Nhà dành cho gia đình sĩ quan do đơn vị phân.” Anh giải thích khẽ. “Lúc mới cưới thì chuyển đến đây, …”
Anh dừng lại một lát rồi mới tiếp: “Trước đây em không muốn theo quân, nên vẫn để trống.”
Tôi ngỡ ngàng quanh. So với khu nhà đơn vị chật chội, nơi này đúng là thiên đường.
“Anh nghĩ… sau khi con ra đời…” Giọng hơi lưỡng lự, “Nếu em đồng ý, chúng ta có thể dọn về đây ở.”
Nắng xuyên qua tán lá cây táo, rơi thành những đốm sáng lấp lánh trên nền đất. Tôi gương mặt vừa mong đợi vừa căng thẳng của , chợt hiểu ra dụng ý dịu dàng ấy.
“Em đồng ý.” Tôi khẽ đáp, sống mũi cay xè.
Mắt bừng sáng như thể vừa nhận phần thưởng quý giá nhất. Anh dẫn tôi đi xem từng phòng, hào hứng chỉ chỗ nào đặt giường, chỗ nào phòng em bé.
Người đàn ông lúc này hoàn toàn không còn là chàng sĩ quan lạnh lùng ngày đầu gặp mặt.
Buổi trưa, chúng tôi ăn ở một quán nhỏ trong thị trấn. Cố Lâm gọi một đĩa thịt kho và một con cá, rồi gắp gần hết vào bát tôi.
“Em phải ăn nhiều vào.” Anh , “Giờ em là hai người rồi.”
Tôi vừa cảm vừa buồn , cứng rắn gắp trả lại nửa phần thịt: “Anh cũng cần dinh dưỡng, vết thương mới vừa lành.”
Không chống lại tôi, đành nhận lấy.
Chúng tôi lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng trao nhau ánh mắt, mà cứ như vợ chồng sống chung đã nhiều năm.
Trên đường về đơn vị, Cố Lâm đột ngột dừng lại trước tiệm chụp ảnh.
“Chúng ta… chụp một tấm nhé?” Anh đề nghị, giọng có chút lúng túng hiếm thấy. “Làm kỷ niệm.”
Tôi ngẩn người .
Ở thời đại này, chụp ảnh là chuyện vừa đắt đỏ vừa trọng đại.
Lời đề nghị ấy, mang nhiều ý nghĩa hơn cả lời tỏ .
Trong tiệm, chúng tôi ngồi sát nhau trước tấm rèm đỏ. Thợ chụp ảnh là một ông già, cẩn thận chỉnh sửa tư thế cho chúng tôi.
“Gần thêm chút nữa… đúng rồi, rể để tay ra sau lưng dâu… đừng cứng quá…”
Cố Lâm cẩn thận vòng tay ôm lấy vai tôi, tác dịu dàng như thể đang nâng niu một món đồ dễ vỡ. Tôi có thể ngửi thấy hương xà phòng nhè nhẹ trên người , cùng mùi hương quen thuộc thuộc về riêng , tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
“Cười một cái nào… tốt, giữ nguyên…”
Khoảnh khắc ánh đèn flash lóe sáng, các ngón tay của Cố Lâm nhẹ nhàng siết lại, khẽ nắm lấy vai tôi. Động tác tinh tế ấy như một sự tuyên bố không lời.
“Một tuần nữa đến lấy ảnh nhé.” Ông thợ già mỉm , chúc: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Lời chúc đầy truyền thống ấy khiến tai Cố Lâm hơi đỏ lên. Anh trả tiền, cẩn thận cất phiếu nhận ảnh vào túi.
Rời khỏi tiệm chụp hình, mặt trời đã ngả về tây. Chúng tôi sóng bước đi trên con đường về doanh trại, bóng hai người kéo dài trên mặt đất, khẽ khàng tựa vào nhau.
“Cố Lâm.” Tôi nhẹ giọng gọi tên .
“Ừ?”
“Cảm ơn … vì đã đưa em đi chụp ảnh.”
Cố Lâm khựng lại một chút, quay đầu tôi. Ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt cương nghị của một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
“Đó là điều nên .” Anh nhẹ giọng đáp, ánh mắt dịu dàng đến lạ lùng, “Vì chúng ta… là một gia đình.”
Câu ấy như một chiếc chìa khóa, nhẹ nhàng mở ra nơi mềm yếu nhất trong trái tim tôi. Phải rồi, từ lúc nào đó không hay, chúng tôi đã thực sự trở thành một gia đình — tôi, Cố Lâm, và đứa con sắp chào đời.
Về đến ký túc xá, Cố Lâm lấy từ ngăn kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa cho tôi.
“Tặng em.” Anh hơi ngại ngùng, “Không phải thứ gì quý giá lắm.”
Tôi tò mò mở hộp ra, bên trong là một chiếc lược gỗ tinh xảo, phần lưng lược chạm khắc hoa văn rất đẹp.
“Thợ mộc già trong huyện đó.” Cố Lâm giải thích, “Nghe … tốt cho tóc.”
Tôi vuốt nhẹ chiếc lược trơn bóng, cổ họng bỗng nghẹn lại. Ở thời đại vật chất thiếu thốn này, một món quà nhỏ như đã là một thứ xa xỉ hiếm thấy.
“Chải tóc cho em nhé?” Tôi nảy ra ý nghĩ, đưa lược lại cho .
Cố Lâm rõ ràng ngẩn ra, vẫn nhận lấy chiếc lược. Tôi quay lưng lại, ngồi xuống phía trước .
Lúc đầu, tác của khá vụng về, như thể sợ đau tôi. Nhưng dần dần, tìm nhịp điệu, chiếc lược gỗ nhẹ nhàng lướt qua mái tóc dài của tôi, tựa như đang chơi một bản nhạc không lời.
“Tóc em… đẹp lắm.” Cố Lâm bất ngờ , giọng trầm thấp và dịu dàng.
Tôi khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc thân mật hiếm hoi này. Ngón tay thi thoảng chạm nhẹ vào sau gáy tôi, khiến tôi khẽ rùng mình.
“Xong rồi.” Một lúc sau, Cố Lâm nhẹ giọng , có phần lưu luyến đặt lược xuống.
Tôi quay lại , thấy ánh mắt vô cùng mềm mại. Chúng tôi lặng lẽ nhau, dường như có điều gì đó vô hình đang lặng lẽ lan tỏa trong không khí.
“Cố Lâm…” Tôi lại gọi tên .
“Ừ?”
“Nếu như… em là nếu như…” Tôi lấy hết can đảm, “em thực sự không phải là Giang Trà trước kia, có…”
Cố Lâm giơ tay nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, ngắt lời: “Không quan trọng.”
“Gì cơ?”
“Em là ai, đến từ đâu, đều không quan trọng.” Ánh mắt kiên định mà dịu dàng, “Điều quan trọng là… bây giờ em đang ở đây.”
Câu ấy như một tia nắng ấm áp, chiếu rọi đến góc sâu kín nhất trong lòng tôi. Anh không truy hỏi bí mật của tôi, chỉ quan tâm đến sự hiện diện của tôi.
Tôi không kìm , tựa vào lồng ngực , lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ. Cố Lâm khẽ khựng lại, rồi cẩn thận ôm lấy tôi, như thể đang ôm cả thế giới quý giá nhất của mình.
Khoảnh khắc ấy, lời dường như là thừa thãi. Chúng tôi cứ thế lặng lẽ ôm nhau, mặc cho ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ dần nhuộm đôi bóng hình thành một thể thống nhất.
10
Tấm ảnh chụp ở tiệm một tuần sau mới lấy , cuộc sống của chúng tôi thì đã âm thầm thay đổi. Sau cái ôm đơn giản đó, Cố Lâm không còn trải đệm ngủ đất nữa. Chúng tôi bắt đầu ngủ chung một giường theo đúng nghĩa — tuy vẫn đắp chăn riêng, đó đã là một bước tiến rất lớn.
Sáng hôm ấy, khi tôi chuẩn bị đến trạm y tế, Trưởng ban Chính trị Lý đột nhiên cho người đến gọi tôi.
“Đồng chí Giang, có việc khẩn cấp.” Người liên lạc vẻ mặt lo lắng, “Sân huấn luyện xảy ra tai nạn, cần chị tới ngay!”
Tim tôi chợt thắt lại. Hôm nay Cố Lâm cũng đang ở sân huấn luyện!
Tôi lập tức chạy theo người liên lạc, vừa đến gần sân đã thấy một đám người vây quanh rìa sân huấn luyện. Tôi vội chen vào, thấy hai người lính đang nằm dưới đất — trong đó có một người chính là Cố Lâm!
Bạn thấy sao?