Vợ Của Tổng Giám [...] – Chương 5

05

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc đồng hồ treo tường.

10 giờ sáng, chưa bao giờ ấy ở nhà vào thời điểm này, hoặc là ở công ty hoặc là đi công tác, không bao giờ thay đổi.

Khi đang kinh ngạc.

Anh ấy ngồi bên giường, trực tiếp đưa nước đến bên miệng tôi.

Chẳng lẽ tôi thực sự thay đổi cốt truyện rồi sao?

Nhưng ánh mắt xuống bị chiếc cà vạt của ấy hấp dẫn, kiểu dáng cà vạt rất quen mắt.

Theo hồi ức tìm kiếm, liền thấy buồn với nghi vấn vừa nãy của mình, tôi chỉ là một nữ phụ độc ác mà còn mơ tưởng thay đổi cốt truyện, quả thực là chuyện viển vông.

Chiếc cà vạt này là Lương Hạ tặng ấy!

Ngày nào ấy cũng đeo, nâng niu như bảo bối!

Nhiệt độ trong mắt tôi hạ xuống từng chút vẫn phải giả vờ một vẻ ngoài ngọt ngào đáng .

Uống xong nước, tay tôi ôm lấy eo ấy, nũng cọ cọ vào ngực ấy, dùng giọng mềm mại ngọt ngào : "Không muốn ông xã đi , muốn biến thành vật trang trí hình người trên người ông xã, ông xã đi đâu em theo đó." Nói xong, ngẩng đầu mắt trông mong ấy.

Thật sự phải tự trao cho mình một tượng vàng Oscar mới , mức độ dính người này, theo hiểu biết của tôi về cốt truyện, sẽ có thể khiến Tống Diễn phát ngán trong vòng một nốt nhạc, sau đó ghê tởm đẩy ra.

Trước khi nhường chỗ, tôi chắc chắn phải khoắng sạch của cải của nhà họ Tống!

Nhưng tiền đề của hành này là phải nhanh chóng tiễn vị đại phật này đi, tốt nhất là vài ngày không về nhà.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ cảm thấy diễn xuất của mình vẫn chưa đủ, vội vàng quấn hai chân lên eo ấy.

Tay nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt mà ấy nâng niu như bảo bối!

Tự tin chằm chằm ấy, nếu như ấy còn không tức giận đẩy ra thì quả thực là bất lịch sự!

Nhưng lời ấy khiến cả người tôi cứng đờ!

06

"Xem ra tối qua chưa bà xã thỏa mãn, thì hôm nay bù lại !"

Anh ấy giật đứt chiếc cà vạt mà ấy nâng niu như bảo bối, ném xuống đất.

Tôi há hốc mồm chỉ vào chiếc cà vạt trên mặt đất: "Đó... đó là..." Đó là quà của ánh trăng sáng tặng ấy!

Lời còn chưa hết, đã bị nụ hôn chặn miệng.

Đầu lưỡi ấy luồn vào giữa môi và răng, mang theo hương vị nước súc miệng bạc hà, vừa mát lạnh vừa trong nháy mắt lại nóng rực, tựa như mang theo dòng điện, khiến nhiệt độ của hai người đột ngột tăng cao.

Điều này hoàn toàn khác với những gì tôi nghĩ, theo bản năng ngửa đầu né tránh.

Ai ngờ giây tiếp theo, ấy đã đè chặt gáy tôi, sâu thêm nụ hôn này.

Chiếc áo phông rộng thùng thình trên người vừa vặn tạo điều kiện cho ấy.

Tôi chỉ cảm thấy trước ngực lạnh ngắt tay ấy lại nóng bất thường.

Chỉ có thể thụ vùi vào cổ người đàn ông, cổ họng khô khốc không thốt nên lời.

Không biết vì sao, sáng nay Tống Diễn có một sự hung bạo, khiến người tôi mềm nhũn chân, như sói đói không biết mệt mỏi.

Còn tôi giống như con mồi của ấy, bị ép phải chịu đựng sự xé cắn cướp đoạt của ấy.

Kim đồng hồ đã quay bảy tám vòng, đến khi tỉnh lại lần nữa, trời bên ngoài đã tối đen như mực.

Cơ thể như bị xe máy hạng nặng cán qua, đau nhức không chịu nổi, tôi không nhịn chửi ầm lên: "Thật là đồ không phải người, ở bên ánh trăng sáng ăn không no, chạy đến đây trút giận!"

Vừa run rẩy bước ra khỏi phòng, dì Vương ở dưới lầu đã ló đầu ra từ bếp: "Bà chủ tỉnh rồi ạ, tổng giám đốc Tống sau khi tỉnh thì đến Cổ Sắc ngay."

Cổ Sắc là một câu lạc bộ dành cho hội viên trực thuộc tập đoàn Tống Thị, thường sử dụng để chiêu đãi của tập đoàn.

Anh ấy để tôi đến đó giúp ấy tiếp khách việc ư? Nhân viên của các tập đoàn lớn việc 996 còn có thời gian nghỉ ngơi, còn tôi thì hoàn toàn là việc liên tục!

Tư bản! Thật sự quá thâm hiểm!

Mặc dù trong lòng mắng chửi đã đời vẫn ngoan ngoãn thay quần áo, trang điểm, đúng giờ xuất hiện trước cửa Cổ Sắc.

Được nhân viên phục vụ dẫn đến cửa phòng riêng, vừa định mở cửa thì thấy Tống Diễn ngã vào lòng Lương Hạ!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...