13
Đêm đó, Tô Thành đổ một trận mưa rất lớn, tiếng mưa ầm ầm khiến người ta không tài nào ngủ .
Tôi cầm ô giấy dầu định đến thư phòng của cậu để chọn vài cuốn sách g i ế tthời gian.
Tôi chưa kịp bước đến cửa thư phòng thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã của bác Trương: "Nhà họ Tống đến hồi chiều vẫn đứng ở cửa, ngài xem mưa càng ngày càng to, tôi sợ..."
Chu Dư Hoành ném cây bút lông trên tay xuống, không ngẩng đầu đáp: "Sợ cái gì, sợ ta ướt mưa rồi đòi nhà họ Chu bồi thường à?"
Cậu hài lòng chữ trên tay: "Ngày mai đóng khung bức chữ này lại."
Bị chủ chuyển chủ đề, bác Trương tất nhiên không dám nhắc lại nữa, nhận lấy bức tranh rồi lui ra ngoài.
Xuyên qua màn mưa mờ mịt, tôi về phía cửa vì khoảng cách quá xa nên chẳng rõ gì.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi đi về phía cửa.
Cổng lớn đóng chặt, chỉ có thể qua khung cửa sổ trên tường bên cạnh.
Tống Diễn quả thực như bác Trương , đang đứng ngoài cửa, chỉ có điều bên cạnh ấy còn có Lương Hạ.
Nhìn tác thì có vẻ Lương Hạ đang cố thuyết phục Tống Diễn về nhà, thậm chí còn chủ hôn ấy.
Ồ, bây giờ các trẻ đều táo bạo thế này sao!
Tôi vốn định sẽ xem một màn hôn nhau triền miên trong mưa.
Không ngờ Tống Diễn lùi lại một bước, tránh né Lương Hạ.
Lương Hạ loạng choạng một bước, mất thăng bằng, ngã xuống đất mưa.
—— Tôi, có chút mất hứng.
Tống Diễn như có đôi mắt xuyên thấu, vừa ngẩng đầu lên đã khóa chặt hướng tôi đứng, trực tiếp sải bước xông tới.
14
Tôi vội vàng xách váy chạy vào nhà.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Chu Dư Hoành không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng tôi: "Chiều nay chưa rõ ràng à?"
Tôi giật mình: "Nói rõ ràng rồi, ai biết ta bị điên cái gì!"
"Vậy cậu đuổi người nhé!"
"Được."
Không đến năm phút, bên ngoài đã không còn tĩnh gì nữa, không ngờ cậu việc hiệu quả thật!
Lúc nãy chạy vội quá, trên người tôi bị ướt mưa, cảm giác nhớp nháp vô cùng khó chịu, thế là tôi quyết định đi tắm.
Nhiệt độ nước hơi nóng, nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ mà ngâm mình trong bồn tắm, vô cùng thoải mái, chuyện vừa nãy nhanh chóng bị tôi quên đi.
Vừa định cảm thán một cuộc sống một mình thật thoải mái thì đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm.
Ngay sau đó, cửa sổ phía trên bồn tắm bị một lực mạnh đẩy ra, một bóng đen nhảy vào bồn tắm.
Tôi lập tức hét lên muốn đứng dậy bóng đen đã nhanh chóng bịt chặt miệng tôi.
Ngoài cửa phòng tắm truyền đến giọng của Chu Dư Hoành: "Kiều Kiều, có lẽ cầu chì bị cháy, bác Trương đã đi xem rồi, cháu không sao chứ!"
Đèn trên đầu đột ngột sáng lên, tôi thấy người trước mặt là Tống Diễn, thấy vết thương kinh hoàng trên mặt ấy, tôi ra hiệu bằng ánh mắt rằng tôi sẽ không vạch trần, ấy mới từ từ buông tay.
"Cháu không sao, chỉ là hơi hoảng thôi."
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, tôi đẩy mạnh người trước mặt ra, khóa mình vào một góc bồn tắm: "Tống Diễn, có bị điên không!"
Bạn thấy sao?