01
Tôi chăm chăm tin tức về chuyến hàng mới của Tống thị khởi hành.
Trong tin tức, chồng tôi Tống Diễn đang cúi đầu không giấu diếm, dịu dàng chằm chằm vào thư ký của ấy là Lương Hạ.
Lương Hạ thực sự là nữ chính điển hình, da trắng nõn, lông mày thanh tú, răng trắng môi hồng, đoan chính dịu dàng, toàn thân toát lên vẻ tao nhã của một tiểu thư nhà danh giá.
Một chiếc sườn xám màu xanh lục nhạt có hoa văn chìm càng tôn lên khí chất hơn người của ta, đứng bên cạnh Tống Diễn trông thật đẹp đôi!
Tôi bực bội ném quả đào trên tay đi.
Những ngày tháng thoải mái sắp kết thúc rồi, chính từ đây, số phận bi thảm của tôi với tư cách là nữ phụ sẽ bắt đầu.
Đột nhiên, tiếng cơ ô tô truyền đến từ cửa ra vào.
Tôi lập tức hoảng hốt, hôm nay Tống Diễn sao lại về sớm thế này?
Tôi nhanh chân đi đến huyền quan, trong vòng một giây đã điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt.
Khi người kia bước vào cửa, tôi liền nhào vào lòng ấy, ánh mắt ân cần và vui mừng vừa đủ: "Chồng ơi..."
Nếu Lương Hạ là tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang thì tôi Kiều Nhiễm chính là hồ ly tinh quyến rũ.
Mỗi lần thấy khuôn mặt lạnh lùng kiêng khem của Tống Diễn dần nhuốm màu dục vọng mê người, rồi tan vỡ trên người tôi, trong lòng tôi lại có một cảm giác trả thù sung sướng.
Bởi vì khuôn mặt đấy sau này sẽ đẩy tôi xuống lầu, chỉ để nhường chỗ cho ánh trăng sáng của ấy.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi chống đỡ thân thể mềm nhũn, ngửa đầu thành thạo nuốt một viên thuốc tránh thai.
02
Tôi đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.
Còn xuyên thành nữ phụ độc ác trong đó.
Tôi trong nguyên tác rất Tống Diễn, để có ấy, tôi đã không từ thủ đoạn, lợi dụng hôn nhân gia tộc, thành công ngồi lên vị trí phu nhân nhà họ Tống.
Nhưng niềm vui chẳng tày gang, năm thứ ba sau khi kết hôn, ánh trăng sáng Lương Hạ của Tống Diễn đã trở về nước.
Tống Diễn phát hiện ra người ấy vẫn luôn là Lương Hạ, vì đã ép tôi ly hôn.
Tôi thà c h ế t cũng không chịu nhường bước, ấy liền không chút kiêng dè đưa Lương Hạ về nhà.
Ngay trong phòng ngủ của tôi và ấy, hai người họ trò chuyện sâu sắc, quấn quýt lấy nhau.
Dùng hành thực tế cho tôi biết, tôi mới chính là tu hú chiếm tổ chim khách.
Tôi không hiểu, rõ ràng tôi mới là người cưới hỏi đàng hoàng.
Tại sao ấy có thể đối xử với tôi như !
Vì , tôi khóc lóc om sòm, ấy chỉ lạnh lùng tôi đưa lên xe cứu thương, quay đầu còn dịu dàng an ủi Lương Hạ đang hoảng sợ.
Lần cuối cùng, tôi đứng trên sân thượng của Tống thị, muốn dùng cái c h ế t để ép buộc ấy không ly hôn với tôi mơ ước chỉ là mơ ước.
Anh ấy không hề thương xót, mỉa : "Kiều Nhiễm, để tôi giúp ..."
Tôi mở to mắt, không thể tin khuôn mặt mà tôi đến tận xương tủy, khuôn mặt ấy dữ tợn, sát khí trong mắt bùng lên, đẩy tôi ra khỏi lan can.
Gió lạnh thổi qua bên tai, đau như dao cắt nỗi đau này vẫn không bằng nỗi đau trong lòng tôi...
Sau khi xuyên sách, ký ức và cảm của chủ cũ cũng bị nhét vào đầu tôi.
Chỉ là, trái tim đã c h ế t một lần của tôi, đã cứng như thép từ lâu.
Tôi không muốn nghịch thiên cải mệnh khiến Tống Diễn từ bỏ ánh trăng sáng gì cả.
Tôi chỉ muốn kiếm một khoản rồi nhanh chóng nhường chỗ cho hai người bọn họ.
Bạn thấy sao?