Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sô pha, ai oán : “Trở về giái quyết cái mớ bòng bong này, với tôi mà cũng không phải chuyện gì tốt lành”.
“Cô ”.
Ánh mắt Tưởng Phàm hết sức quả quyết, như một người lính sắp lao thẳng ra chiến trường vừa tìm vị tướng quân đủ sức dẫn mình chiến đấu hăng hái, đã có người đáng để tin tưởng, thì sẽ thoải mái duỗi tay duỗi chân mà !
Nam Mẩn cất đi vẻ mặt như con nít của mình, trở nên nghiêm túc: “Hai việc, nhớ cho kỹ nhé”.
“Mời ”.
“Thứ nhất, miếng đất mà Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc nhượng lại ở vùng ngoại ô phía bắc, không xây sân golf, tôi có kế hoạch khác cho nó”.
“Rõ”.
“Thứ hai, có thể dời lại sự kiện cho bộ sưu tập trang sức mới, lấy chủ đề chính là “Hoa Hồng”. Bảo bộ phận kinh doanh tạo đề tài thảo luận trên nền tảng mạng xã hội, thu gom những câu chuyện về , mười người có câu chuyện thích nhất sẽ tặng một chiếc nhẫn kim cương của đá quý Nam Thị, nhân viên công ty cũng có thế tham gia. Mặt khác, bảo bộ phận thiết kế mượn ý nghĩa trong câu chuyện đó lồng ghép vào sản phẩm, bản thiết kế cũng đưa lên mạng để tiến hành bình chọn, mười người có mẫu thiết kế chọn nhiều nhất sẽ lãnh gấp đôi tiền thưởng”.
“Rõ”, Tưởng Phàm gật đầu, không nhịn : “Lần này tổng giám đốc sẽ phải mất khá nhiều máu đấy”.
Nam Mần khẽ: “Trong hoàn cảnh đặc biệt thì phải dùng những cách thức đặc biệt, không nỡ thả mồi xuống thì sao cá mắc câu ? Đi đi, thời đại của cái nồi cơm chung đó đã đến lúc kết thúc rồi”.
Tướng Phàm vừa mới đi thì điện thoại di đã vang lên, là quản gia Triệu gọi tới, Nam Nhã đang ầm lên ở khu vườn Hoa Hồng.
“Không cần phải nuông chiều cái thói công chúa của ta, trực tiếp nhốt vào phòng, bảo ta đóng cửa suy nghĩ, sợ ồn thì bà cứ bịt miệng ta lại… Nhảy cửa sổ hả? Cô ta có cái gan đó thì cứ để ta nhảy, tôi càng đỡ tốn sức”.
Quản gia Triệu từng là một cánh tay đắc lực của mẹ , mẹ vừa “chết”, Nam Ninh Bách và Nam Nhã đã vội vã tìm cớ đuổi quản gia Triệu đi, Bạch Thất giúp đỡ bà ấy, nay lại Nam Mẩn mời về .
Có bà ấy ở nhà hỗ trợ, Nam Mần cực kỳ yên tâm, Nam Nhã muốn ra chuyện gì cũng không thể thực hiện .
Vừa tắt máy thì điện thoại lại reo lên, Nam Mẫn thấy là Bạch Thất gọi tới thì không muốn nghe cho lắm, vì biết chẳc chắn là không phải chuyện tốt lành gì: “Chuyện gì thế?”
“Nghe cái giọng thiếu kiên nhẫn của em kìa, chẳng có chuyện gì lớn, đủ đế em tức chết. Em lên mạng xem thử đi, chồng trước của em bị con hồ ly tinh kia tẩy não rồi, xằng bậy, còn bảo em là kẻ thứ ba!”
Nam Mẫn nhíu mày, mở điện thoại di lên, trên bảng tìm kiếm có một chủ đề ghi là Dụ Lâm Hải và Trác Huyên tổ chức hôn lễ, thoáng khựng lại một lát, nhấn vào, là một bài viết khá ngắn.
Bài viết đăng bởi tài khoản tập đoàn Dụ Thị, ngắn gọn chưa tới một ngàn chữ, đầu tiên là thông báo tin tức kết hôn, sau đó là đoạn giới thiệu cảm của đôi vợ chồng trẻ, tiếp đến là mập mờ thông báo Trác Huyên mới là người Dụ Lâm Hải thương từ đầu đến cuối, về phần người khách qua đường từng có một đoạn cảm với , đó chí là một đến từ gia đình nông thôn bình thường, chưa trải sự đời nên mới kẻ thứ ba chen chân vào.
Cũng rõ, Trác Huyên hết sức bao dung rộng lượng với Dụ Lâm Hải, cũng thật lòng chúc phúc cho Lộ, mong sau này có thể tìm người thật lòng mình, một người môn đăng hộ đối.
“Ồ”, Nam Mẩn tức đến mức bật , chuyện quái gì thế này?
“Sao, tức đến điên đầu rồi đúng không?”
Nghe giọng Bạch Thất ớ đầu dây bên kia còn tức giận hơn cả Nam Mẫn: “Ranh con Dụ Lâm Hải đó dám em là kẻ thứ ba, ai dán thêm da lên mặt nó mà dày thế nhỉ! Em chờ đó, mắng cho nó thối đầu!”
“Không cần”.
Nam Mẩn hờ hững : “Dụ Lâm Hải không thể chuyện đó, mấy cái kiểu viết văn như con nít tiểu học thế kia, cái đã biết nó là tác phẩm của Trác Huyên rồi”.
“Đến lúc nào rồi mà em còn đỡ cho cái thằng đàn ông tồi tệ đó!”
“Em không đỡ cho ta, chỉ trần thuât sư that”.
Nam Mẫn lướt qua biểu tượng tài khoản tập đoàn Dụ Thị cùng với thời gian công bố, nở nụ lạnh lùng: “Không cần phải xóa chủ đề này, ngu ngốc thì phải trả một cái giá đắt. Bây giờ kẻ phải đau đầu là một người khác”.
Cúp điện thoại, lại đọc bài viết kia, như đang xem một thứ nực nhất trên đời.
Trước kia khi gả cho Dụ Lâm Hải, người lên kế hoạch cho lễ cưới từ đầu đến cuối là , nào có ham muốn cái danh phận bà Dụ hão huyền đó?
Lộ Nam Mần đã chết, khoảnh khắc ký vào đơn thỏa thuận ly hôn kia, đã quyết định sẽ không cần người đàn ông đó nữa, người đã không cần rồi, danh phận với mà cũng chỉ là rác, ai thích thì cứ lấy thôi.
Giữa trưa, bộ phận kinh doanh và bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Dụ Thị chạy đôn chạy đáo tăng ca, vội vàng xóa chủ đề trên mạng xã hội.
Trong văn phòng giám đốc, quản lý của bộ phận kinh doanh run rẩy giải thích: “Báo cáo giám đốc Dụ, là Trác bảo chúng tôi đăng lên, bài viết cũng do ấy cung cấp, bảo chúng tôi không thêm bớt một chữ nào, chúng tôi tưởng đó là ý của …”
Dụ Lâm Hải đang xử lý tài liệu, trông có vẻ hết sức bình thản, bộ tây trang màu tối cùng với văn phòng với màu sắc kim loại hòa một thể, khiến nổi bật lên như hồ nước mùa đông, lạnh như băng.
Quản lý bộ phận kinh doanh còn chưa dứt lời thì đã ném tài liệu trong tay sang bên cạnh, tiếng “cộp” trầm đục vang lên, giọng rất thấp: “Anh tưởng là?”
“Tôi…”, quản lý bộ phận kinh doanh vã hết mồ hôi, lưng đã sớm ướt sũng, ánh mắt sang trợ lý của giám đốc cầu cứu.
Bạn thấy sao?