Trác Huyên nghe thế thì sắc mặt chợt tối đi: “Nói thế thì đó là vấn đề của tôi à?”
Không, không phải thế, hiểu
lầm…”
Nhà thiết kế hoảng sợ, không biết tại sao một lúc nãy vẫn còn dịu dàng lòng người lại đột nhiên biến sắc nhanh như thế, một nhân viên thiết kế nhỏ bé như ta hoàn toàn không dám đắc tội, bèn luôn miệng xin lỗi.
Trác Huyên vẫn không chịu bỏ qua, Dụ Lâm Hải bình tĩnh mớ miệng: “Chiếc váy này không hợp thì đổi sang váy khác, chọn mẫu nào có kích cỡ phù hợp ấy”.
Nhà thiết kế vội : “Còn một chiếc váy cưới hợp với số đo của Trác…”
“Tôi đã xem rồi, tôi không thích mẫu đó, quê mùa quá…”
Trác Huyên lạnh lùng từ chối lời đề nghị của nhà thiết kế, sau đó vào ánh mắt ta với vẻ âm u: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là Trác, phải gọi là bà Dụ”.
nhà thiết kế như bị sét đánh. Bầu không khí lập tức trớ nên lạnh
Dụ Lâm Hái khẽ nhíu mày, hờ hững : “Cô ra ngoài trước đi, chúng tôi đi xem thêm chút nữa đã”.
Nhà thiết kế cũng không muốn ở đây, bèn ôm chiếc váy cưới thay ra bỏ đi, không nhịn ngồi phàn nàn với đồng nghiệp: “Cô ả này bị sao ấy? Lắm điều nhiều chuyện thế, dáng vẻ kệch cỡm, cái đã biết ngay là kẻ thứ ba bò lên rồi!”
Giọng không lớn mà cũng chẳng nhỏ, đúng lúc Trác Huyên và Dụ Lâm Hải đi ngang nghe thấy rõ mồn một.
Trác Huyên tức giận đến nỗi mặt tái mét: “Cô cái gì, ai là kẻ thứ ba, rõ ràng cho tôi nghe xem nào!”
Cô ta thớ phì phì đòi kéo nhân viên thiết kế kia lại, bị Dụ Lâm Hải cản: “Được rồi, em vần còn đang bệnh đấy, đừng chấp nhặt với ta gì”.
“Sao ta có thể em như chứ? Sao em lại thành kẻ thứ ba thế này, em quen biết trước cơ mà, Lộ Nam Mẫn mới là kẻ thứ ba!”
Trác Huyên uất ức không thể tả, che mặt khóc, kéo lấy quần áo Dụ Lâm Hải: “Em không cần biết, Hải, phải đuổi nhà thiết kế này ra khỏi thành phố Bắc, em không muốn thấy ta thêm một lần nào nữa!”
Dụ Lâm Hái câm thấy việc đó không cần thiết, thấy Trác Huyên tức giận đến mức hai má đỏ bừng lên, sợ sức khỏe ta bị ảnh hưởng nên đành phải dỗ dành: “Được, nghe em”.
Trác Huyên đầy đắc ý, đằng chân lại muốn lên đằng đầu: “Thếthì phải thông báo cho tất cả mọi người biết, chúng ta là mối đầu, là chân thành, Lộ Nam Mần chỉ là một kẻ qua đường, ta mới là kẻ thứ ba trong mối quan hệ này!”
Dụ Lâm Hải nhíu mày, lý trí với rằng nên nghe lời người con mình thương nhất.
Nhưng không hiểu tại sao, khi nghe thấy cái tên ấy, nghe thấy câu đó, lại không thoải mái.
Nam Mẫn từ chối lời đề nghị tổ chức tiệc chào mừng của Bạch Thất, chí muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.
Chỉ sợ lần này nhắm mắt, lại không có một giấc ngủ ngon.
Cô đoán không sai tí nào, vừa mới chui vào Ổ chăn chưa bao lâu thì cách vách đã vang lên tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cứ ầm ầm như quỷ gõ tường, khiến mọi thứ long trời lở đất.
Nam Mẩn xoa mi tâm, suýt chút nữa quên mất hiệu quả cách âm của nhà mình không tốt, ngày trước đã phàn nàn chuyện này với bố mẹ rất nhiều lần, bọn họ lo ngại vấn đề an toàn của nên không chịu.
Nhưng cả khu vườn Hoa Hồng đều biết cả nhà họ Nam ngủ không sâu, đêm đến không có bất kì một tiếng nào.
Xem ra rời khỏi nơi này ba năm, bây giờ về tới phải chỉnh đốn lại phép tắc trong nhà này rồi.
Nam Nhã bị Nam Mẫn đuổi ra hỏi phòng ngủ phụ, bị bắt chuyển sang phòng dành cho khách, trông căn phòng nhỏ xíu rách nát mà ta tức muốn hộc máu, lại chiếc túi bị cẳt của mình, cơn tức lại bùng lên!
Tại sao ta phải ở bên này tự hờn dổi, trong khi Nam Mẫn có thể chiếm lấy phòng ta ngủ ngon lành như thế?
Cô ta không cho Nam Mẫn ngủ! Ầm ĩ cho chị ta chết luôn đi!
“BOOMSHAKALAKA BOOMSHAKALAKA…
Nam Nhã mở âm lượng lên mức tối đa, đứng trên giường rung đùi đắc ý, hoàn toàn biến ngôi nhà thành cái sàn nhảy, vừa cầm microphone giơ lên cao, tự chơi tự vui: “Anh em ơi, high lên nào… Phụt!”
Cánh cửa mở ra, một chậu nước lạnh như băng hắt thẳng lên mặt ta, khiến ta lạnh đến thấu xương.
Nam Nhã bị hắt ướt sũng cả người, trên tay vẫn còn cầm microphone.
Nhìn kẻ đầu sỏ đang bưng thau nước, miệng ta run run, nghiến răng nghiến lợi gào thất thanh: “Nam Mẫn!”
“Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì tôi cũng không ngại tặng thêm một chậu nước rửa chân khác”.
Âm nhạc vẫn điên cuồng dội thẳng lên trần nhà không kiêng đè gì, thau nước trong tay Nam Mẫn bay thẳng về phía dàn loa, dàn loa bị ném trúng, phát ra tiếng “bốp” vang vọng, khiến Nam Nhã giật bắn hết cả mình.
Âm thanh ầm ĩ điếc tai đã ngừng lại.
“Chuyện gì ? Chuyện gì xảy ra thế này?”
Nam Ninh Bách, người cũng bị tiếng ‘âm ĩ đánh thức khoác chiếc áo ngủ chạy từ một căn phòng cho khách khác sang đây, Nam Nhã cả người ướt sũng thì biết con mình bị bắt nạt: “Mẫn à, ầm ĩ chuyện gì thế cháu?”
“Bố, chị ta lấy nước lạnh hắt lên người con, lạnh muốn chết…”
Nam Nhã lạnh run rẩy cả người, người vội vàng chạy vào trùm cho ta một cái khăn, Nam Nhã thảm thương không thể tả, hai mắt đẫm lệ về phía Nam Ninh Bách: “Con không ngủ nên muốn nghe mấy bài hát thôi, chị ta cũng không cho nữa”.
Gương mặt đáng thương đó trông cứ như Nam Mẫn phạm gì đến ta
ấy.
“Được rồi, rồi”, Nam Ninh Bách như người cha hiền từ dổ con : “Chị con vừa mới về, con nhường chị một chút, đừng chấp nhặt ha”.
Nam Nhã ngoan ngoãn gật đầu vẫn bày ra cái vẻ uất ức đó.
Nam Mẫn cảnh cha hiền con thảo kia, lòng không nhấc nổi một ngọn sóng, khoanh tay lạnh lùng cụp mắt xuống: “Diễn đủ chưa?”
Nam Ninh Bách và Nam Nhã cũng ngẩng đầu lên , mặt lúc xanh lúc trắng.
Nam Mẫn đứng ngay cửa, lười nhác Nam Nhã với ánh mắt dò xét: “Nửa đêm nửa hôm phát điên cái gì, tôi sẽ xem như mộng du. Còn lần sau nữa, tôi trực tiếp nhấn đầu vào thau nước, cho tỉnh táo hẳn”.
“Còn nữa”, thản nhiên liếc đôi cha con kia: “Nếu đã ở nhà của tôi thì phải tuân thủ nguyên tắc của tôi. Tôi ngủ không sâu, đêm đến không muốn nghe thấy âm thanh gì, nếu không chịu nổi, không nhịn nổi thì cút ra ngoài cho tôi”.
Để lại những lời đó, mặc kệ vẻ mặt hết sức đa dạng của bọn họ, xoay người bỏ đi.
Bạn thấy sao?