Nam Mẫn lạnh lùng : “Mẹ tôi chính là bác cả của , nếu hỏi thăm sức khỏe của bà ấy, thì tôi đương nhiên sẽ thay bà ấy chào hỏi ”.
Nam Nhã tê liệt ngồi dưới đất, ánh mắt đầy phẫn uất Nam Mần, hận không thể ngay .
“Rất tốt, xem ra đã đưa ra lựa chọn”.
Nam Mân lạnh lùng liếc ta một cái: “Nếu không muốn ăn, thì cứ để cho bụng đói đi”.
Cô xoay người muốn ra ngoài cửa, Nam Nhã hạ quyết tâm nắm lấy bình hoa đặt trên tủ đầu giường, ngắm chuẩn đập thẳng về phía gáy Nam Mần.
Nam Nhã thật sự bị Nam Mẫn cho tức phát điên rồi, tay ta giơ lên thật cao, cái bình này mà đập xuống nhất định có thể đập bể đầu .
Nói thì chậm xảy ra rất nhanh, vào lúc bình hoa sắp đụng vào gáy Nam Mẫn, giống như mọc thêm một cái mắt phía sau lưng, đầu nghiêng sang một bên, giơ tay túm cái bình Nam Nhã đang nâng lên một cách chuấn xác.
Ngay sau đó, cái bình không biết sao liền rơi vào trong tay Nam Mẫn, một chưởng phong ác liệt bay nhanh tới, Nam Nhã tránh cũng không tránh kịp liền bị Nam Mẫn trở tay quật ngã trên đất, đau đớn kêu thành tiếng. “A!”
Mắt ta nổ đom đóm, nửa bên mặt cũng nóng hừng hực, hồi lâu không thể bò dậy từ trên đất.
“Bản lĩnh không lớn, lá gan không nhỏ”.
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, vứt bình hoa trong tay xuống. Một tiếng “bộp” vang lên, mảnh vỡ bắn tung tóe, dọa Nam Nhã sợ hãi che tai gào thét, cuộn tròn người né tránh.
Còn Nam Mẫn bước từng bước đl về phía ta, đi một bước, Nam Nhã liền lùi một bước, mãi đến khi lùi tới góc tường, ta mặt đầy hoảng sợ: “Chị, chị đừng qua đây”.
“Không phải vừa rồi muốn đánh lén tôi sao? Sợ rồi?”
Nam Mẫn đưa tay ra, Nam Nhã tưởng rằng còn muốn ra tay đánh vào mặt mình, ta sợ đến mức nhắm chặt mắt, Nam Mẫn chỉ là chìa tay sửa lai mái tóc rối loan cho ta.
“Cô cũng là đứa em tôi thật lòng thương, tuy là họ hàng, tôi tự nhận chưa từng bạc đãi . Tôi có thể hỏi một chút, tại sao lại hận tôi như , thậm chí không tiếc gì liên kết với Tân Giang Nguyên muốn đẩy tôi vào chỗ chết?”
Lúc này Nam Nhã mới mở mẳt, ta ngẩng đầu lên , đối mặt với ánh mắt cầu hỏi của Nam Mẫn, ta lạnh một tiếng: “Chị không biết sao?”
Nam Mẫn lẳng lặng ta, biết trên đời này không có mối hận vô duyên vô cớ, cho nên mới đến hỏi cho
rõ.
Nam Nhã ngửa đầu khuôn mặt vẫn xinh đẹp lòng người ngay cả trong ánh đèn mờ ảo của Nam Mẫn, ngọn lửa căm hận gần như sắp nuốt chửng ta, bóng tối chôn vùi nhiều năm nay trong lòng cuối cùng không ra thì sẽ không thoải mái.
“Chị, tôi, còn cả Nam Lâm, ba chúng ta là chị em họ, hoàn cảnh từ nhỏ đến khi trưởng thành của chúng ta lại khác biệt một trời một vực. Bác cả trai là chủ tịch của tập đoàn Nam Thị, bác cá thì sinh ra một đứa con là chị. Từ nhỏ chị chính là viên minh châu trong tay họ, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, chị không muốn đi học, họ liền mời giáo viên dạy kèm tại nhà, cho chị nền giáo dục tốt nhất, thậm chí còn mua một khu vườn hoa hồng vì chị, cả thành phố Nam ai mà không biết cả nhà họ Nam, có ai biết tôi không? Tôi ấy à, bố mẹ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, bố tôi ngày trước chính là một giám đốc nhỏ trong một doanh nghiệp nhà nước. Quần áo mớl đón tết mỗi năm của tôi đều là chị bố thí cho tôi…”
Nam Nhã xong liền bật khóc: “Chúng ta đều là con nhà họ Nam, dựa vào cái gì mà chị có cuộc sống giàu sang, còn tôi thì nghèo rớt mồng tơi?”
Nam Mẫn nghe hồi lâu cũng không nghe ra logic gì, nhíu mày: “Đây là lỗi của tôi?”
Sự thương của hóa ra trong mắt người khác đều là bố thí.
“Sai lầm lớn nhất của chị chính là không nên từ chối Tân Giang Nguyên!”
Nam Nhã lau nước mắt, trên mặt hiện lên nụ đắc ý: “Chị không ngờ ta sẽ ớ bên tôi đúng không? Ai bảo chị từ chối ta chứ, Giang Nguyên là người thừa kế của nhà họ Tân, thành phố Nam có bao nhiêu xinh đẹp nết na muốn gả cho ta, chỉ có chị không biết điều mới từ chối! Chị không biết đâu, tôi và Giang Nguyên rất nhanh sẽ kết hôn, từ nay về sau tôi mới là thiếu phu nhân của nhà họ Tân, tập đoàn Tân Thị bây giờ còn lợi hơn nhiều tập đoàn Nam Thị!”
“Quả nhiên không có một chút logic nào, đúng là đàn gảy tai trâu”.
Nam Mẫn không hỏi ra nguyên do, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô không cần phải hỏi nữa.
Tròng mắt Nam Mẫn Nam Nhã: “Một cục phân chuột cũng hiếm lạ với như thế. Vậy thì chờ gả cho nhà họ Tân rồi, sau này cứ tự xưng là bà Tân, đừng là con nhà họ Nam, tôi không còn mặt mũi nào nữa”.
Trong thư phòng cũ nhà họ Dụ, cuộc đối thoại giữa hai ông cháu đang bước vào giai đoạn ác liệt.
“Nếu cháu kiên trì muốn cưới Trác Huyên, cháu cưới ngay đi, đến lúc kết hôn thì đừng có mà mời ông đây! Ông đây mất mặt lắm!”
Ông cụ phất tay áo rời đi.
“Aiz yo, thế nào đây?”
Bà cụ Dụ và các con dâu ngồi trong chòi nghỉ mát hóng gió ngắm hoa, để ý thấy tĩnh trong thư phòng, thấy ông già sẳc mặt tái xanh chắp tay đi ra, bà ấy vội vàng tiến lên trấn an: “Có gì từ từ , tức gì chứ”.
Ông cụ tính khí nóng nảy như pháo nổ, ông ta trợn mắt : “Tôi có thể không giận sao, đứa cháu dâu tốt như mà không muốn, lại muốn cưới một con hồ ly tinh, bà xem có phải nó điên rồi không? Chính là điên rồi!”
Bà cụ ông già tức giận rời đi, bà ấy bất đắc dĩ thở dài, Dụ Lâm Hải cũng từ thư phòng đi ra, đối mặt với ánh mắt ông cụ, khẽ gọi: “Bà ngoại”.
“Vị một người phụ nữ mà hôm nay náo loạn thành bộ dạng này, đáng không?”
Bà cụ thở dài: “Chữ sắc trên đâu một cây đao, năm đó bố cháu đối xử với mẹ cháu như thế nào hả, nếu cháu nhớ đến bao nhiêu năm qua mẹ cháu sống ra sao thì sẽ không quyết định đến với con nhà họ Trác”.
Dụ Lâm Hải mím môi, đáy mắt lộ ra vẻ nhẫn nhịn và kiên định: “Nhà họ Trác là nhà họ Trác, Trác Huyên là Trác Huyên, không giống nhau”.
“Không giống nhau sao? Bà thấy không có gì mà không giống”.
Khóe môi bà cụ nhếch lên vẻ giễu cợt, biết cháu ngoại chìm sâu trong hồ đồ ngu xuẩn, bà ấy chỉ hỏi: “Bà nghe nhỏ Mẫn bỏ đi mà không cần gì, con bé đi đâu, cháu biết không?”
Dụ Lâm Hải lắc đầu: “Vẫn đang điều
tra”.
“Alz, đứa con tốt như , thật đáng tiếc”, bà cụ cầm quạt lá vỗ nhẹ lên người : “Cuối cùng vẫn là cháu không có may mắn”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày, tất cả mọi người đều Lộ Nam Mẫn tốt, lại khiến trong lòng cực kỳ khó chịu.
Người phụ nữ kia ngày thường Im lặng, rốt cuộc mua chuộc lòng người lúc nào?
Bạn thấy sao?