Thời đại của truyền thông đại chúng, hiệu ứng cánh bướm mà một bài viết trên mạng có thể ra còn dữ dội và nhanh chóng hơn những gì họ tưởng, đôi mẳt Dụ Lâm Hải lại tối đi vài phần.
Hà Chiếu dò xét sẳc mặt , kiên trì tiếp: “Cư dân mạng biết kết hôn lần thứ hai nên đang đổ xô đi tìm chủ… À không, Lộ, tò mò nông thôn nào có thể gả vào gia đình giàu có. Với hình này, chắc họ sẽ tìm ra Lộ nhanh thôi, tôi sợ sự an toàn của ấy sẽ bị ảnh hưởng, thấy có cần…”
Dụ Lâm Hải nhíu mày thật chặt, trầm giọng : “Mau chóng tìm người
‘ạh
vê .
“Rõ”, Hà Chiếu đáp, lại : “Còn nữa, ông cụ bên kia gọi điện thoại tới, muốn quay về nhà nhà chính một chuyến”.
Dụ Lâm Hải vẫn bình tĩnh, đứng dậy, cài khuy áo lại, : “Chuẩn bị xe, đến đá quý Dụ Thị trước”.
Trên xe, Hà Chiếu ngồi phía sau, cầm máy tính bảng xem hình sau khi xóa chủ đề đó đi, lại đột nhiên lướt thấy bức ảnh, bị bóng lưng của nữ tổng giám đốc hấp dẫn: “Đẹp thật”.
Cảm nhận ánh mắt của sếp lớn bên cạnh, Hà Chiếu khẽ ho một tiếng, đang tính lướt đi thì máy tính bản đã bị Dụ Lâm Hải lấy mất, bóng lưng trong ảnh, kiểu nào cũng thấy rất quen.
Nhưng lại không nhớ là đã gặp nhau ở nơi nào.
Hà Chiếu đang chột dạ vì không tập trung trong công việc, đột nhiên lướt tới định vị dưới bức ảnh, vội vàng bổ sung: “Đó là bức ảnh nhân viên tập đoàn Nam Thị chụp, chắc người chụp là cả nhà họ Nam”.
Cô cả nhà họ Nam?
Dụ Lâm Hải phóng to bức ảnh lên, bóng lưng đoan trang đó khiến tim loạn nhịp một cách lạ lùng, mím đôi môi mỏng: “Có ảnh chụp rõ mặt không?”
Hà Chiếu lắc đầu, lộ vẻ khó xử: “Nói tới cũng lạ, cả nhà họ Nam này từ nhỏ đã ru rú trong nhà, nghe còn không đến trường đi học, chỉ mời gia sư đến dạy kèm. Chẳng thể tìm thấy chút tin tức nào về ấy trên mạng, cả tên cũng không biết. Tôi đã thử tìm ảnh chụp chẳng có một tấm nào, khiêm tốn đến lạ. Nên bức ảnh chụp bóng lưng này không biết là thật hay giả”.
Anh ta lại lẩm bẩm, vừa dứt lời thì bức ảnh trên máy tính bảng đã đột ngột biến mất, thông báo là lỗi hiển thị, nhấn vào lại thì bài viết trên thanh tìm kiếm đã bị xóa, bức ảnh cũng biến mất không còn.
Hà Chiếu giật mình trừng lớn mắt: “Thế này có hơi…”, quá rồi đó.
Bóng lưng cũng không phép tồn tại ư?
Anh ta cứ tưởng sếp lớn nhà mình là ẩn dật lẳm rồi, không ngờ trên đời vẫn còn tổng giám đốc sống ẩn hơn cả , không hợp với cái thế giới ồn ào náo nhiệt này cho lắm.
Tác phong hành cũng có vẻ giống với nữ chủ nhân cũ của họ, Lộ Nam Mần ấy.
“Tìm hiểu xem”, Dụ Lâm Hải bình tĩnh ra lệnh.
Hà Chiếu đang thả suy nghĩ của mình bay xa nên không kịp phản ứng: “Ý là điều tra Lộ hay cả nhà họ Nam?”
Dụ Lâm Hải lại lạnh lùng ném ra hai chữ: “Cả hai”.
Anh không tin một người có thể đột ngột biến mất, cũng không tin một người có thể xuất hiện từ hư không, hai người chẳng liên quan gì, liệu có một sợi dây liên kết nào hay không?
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Nam Thị, mười ngón tay thon dài của Nam Mẫn lướt nhanh trên bàn phím, nhấn thêm hai cái nữa, màn hình chợt hiện lên gương mặt tuấn tú, Bạch Lộc Dư.
Sau khi tháo chiếc kính màu trà xuống, Bạch Thất lộ ra đôi mắt nai ngập nước, trông cứ như một thiếu niên chưa trải sự đời.
“Anh đang tán gẫu với đám trên mạng vui vẻ thì trông thấy bức ảnh của em, vừa định ra tay thì thấy nó không còn nữa, em hả?”
“ừm”, Nam Mãn uống một ngụm trà, vẻ mặt mệt mỏi: “Trông chờ vào chắc em đã bị thịt mất rồi”.
Cậu bảy họ Bạch toáng lên: “Con bé không có lương tâm này, tin tức trước kia cũng do giải quyết cho em đấy thôi, nếu không em đã bị người ta mần thịt mấy trăm ngàn lần rồi, em tưởng Dụ Lâm Hải có thể bỏ qua cho em dễ dàng như ư?”
Nhắc tới Dụ Lâm Hải, sắc mặt Nam Mẫn lại tối đi: “Có việc gì thì , không có thì mời lượn đi”.
“Ha, coi em hung dữ kìa… Rồi, chuyện chính”.
Bạch Thất : “Sáng nay tức quá nên đã đào hết bảy đời tổ tông địch Trác tiểu tam kia lên, đúng là đào khá nhiều thứ, chồng trước của em bị người ta lừa thảm thương lắm, còn phải thương nó đây”.
Anh ta xấu xa, ngón tay gõ lên bàn phím vài cái: “Anh gửi cho em, em từ từ xem. Lang thang trên mạng tới tận trưa, mệt chết rồi, ngủ một lát
đã”.
Duỗi lưng xong thì ta đã offline.
Nam Mần mở tài liệu gửi tới lên, nhỏ là hacker giỏi nhất, trình độ có thể sánh ngang với , tài liệu dày đặc mấy chục trang, ghi lại tất cả về cuộc đời Trác Huyên, có thế ví như ta đang trần truồng lộ ra trước mặt .
Cô lướt đọc nhanh như gió, mày nhíu lại, bởi vì trên đó không chỉ ghi những chi tiết của Trác Huyên và Dụ Lâm Hải, mà còn ghi cả những gì từng trải qua ở nước ngoài, cả tiểu sử bệnh án cũng bỏ vào đó.
Chữ tiếng viết với nét chữ của người trong nước, có lẽ người khác xem không hiếu lại không thể khó , mấy từ chuyên ngành khiến chân mày nhíu lại thật chặt.
Trác Huyên này không chỉ là đóa sen trắng nũng nịu mà còn là một kẻ lừa đảo.
Bạn thấy sao?