Tôi tuy trăng hoa, chưa từng trao trái tim thật.
Tôi nghĩ, rồi cũng sẽ quay về bên Vi Vi, sống những tháng ngày tốt đẹp như xưa.
Tôi không ngờ, có một ngày lời trêu ghẹo của Chu Yến Chi lại thành sự thật.
Cô mới nuôi gần đây không ngoan ngoãn, còn hai lần chuyện trước mặt Vi Vi.
Tôi luôn dặn kỹ các ấy đừng có suy nghĩ linh tinh, thuốc tránh thai cũng để thư ký giám sát, không hiểu sao Tần Nghệ Khả vẫn mang thai.
Một ngày, tôi nhận điện thoại báo rằng Tần Nghệ Khả bị sảy thai — người đẩy ta là Vi Vi.
Tôi vô cùng bực bội, đối mặt với Vi Vi lại vô thức ra câu thất vọng:
“Nghệ Khả cần tĩnh dưỡng, em đừng đến nữa.”
Cô chỉ nhàn nhạt đáp lại:
“Vài hôm nữa chúng ta đi thủ tục ly hôn đi.”
Tôi không thể tin nổi, không hiểu sao lại đưa ra quyết định đó.
Sắc mặt tôi âm trầm, kiên quyết không đồng ý.
Tôi nghĩ, chỉ cần tôi nỗ lực hơn một chút, chúng tôi sẽ trở lại như xưa.
Tôi đuổi hết nhân, mỗi ngày đều tìm cách xuất hiện trước mặt .
Cô với tôi rất nhiều.
Cô , là thứ rẻ rúng nhất — và chính tôi là người dạy điều đó.
Tôi phải mất rất lâu mới tiêu hóa lời này.
Tôi đến cầu xin mẹ, nhờ bà khuyên nhủ Vi Vi.
Mẹ tôi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
“Vi Vi là một tốt, đừng khổ con bé nữa.”
Cô ném thẳng thỏa thuận ly hôn vào mặt tôi, lúc đó tôi mới hiểu — Vi Vi không phải không quan tâm, mà là… đã quá mệt mỏi, quá đau, nên trở nên tê dại.
Nhìn ngày càng gầy gò, tôi mới ngộ ra tất cả.
Vết thương tôi ra cho , cả đời này cũng không bù đắp nổi.
Tôi thật khốn nạn — nghĩ rằng chỉ cần mình không lòng, chơi chán rồi quay về bên cũng không muộn.
Ý nghĩ ấy thật dơ bẩn, hèn hạ.
Đường Thư Hoàn nhạo tôi:
“Định tổng tài trong truyện ngôn chắc? Màn theo đuổi vợ sau đổ vỡ ấy không hợp với đâu.”
Tôi không thèm đáp.
Vi Vi cũng không đáp lại tôi.
Nhà họ Hứa, kể cả mẹ tôi, không ai còn đứng về phía tôi.
Tôi hoàn toàn không biết đang sống ra sao.
Tôi nhắn tin xin lỗi, cầu mong tha thứ.
Tiếc là đã chặn tất cả các cách liên lạc, còn đổi cả số điện thoại.
Sau này, tôi nghe Chu Yến Chi , đã dọn nhà.
Tôi dùng mọi mối quan hệ để tìm ra nơi ở, rồi mỗi ngày tan lại lái xe đến dưới chung cư chờ đợi.
Nhưng… dường như bên đã có một người đàn ông khác.
Hắn ta rất biết cách vui.
Rõ ràng là hắn luôn ra tay đánh tôi trước, hễ Vi Vi xuất hiện, tôi mới là người ăn đòn.
Cô luôn đứng về phía hắn.
Cô :
“Đừng đến tìm tôi nữa.”
Trong mắt , tôi chẳng còn thấy chút thương nào.
Cô thật sự đang dần rút khỏi cuộc đời tôi.
Lúc đó, tôi mới bắt đầu… thật sự hoảng loạn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng — có một ngày Vi Vi sẽ rời xa tôi.
Năm năm sau, tôi lại gặp Vi Vi.
Bên cạnh vẫn là người đàn ông năm xưa, trong vòng tay ta là một bé nhỏ xinh, mềm mại đáng .
Vi Vi khẽ gật đầu chào tôi, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, dịu dàng vén tóc cho bé con.
“Bảo bối, chào đi nào.”
Cô vẫn dịu dàng như thuở nào.
Bé rất ngoan, ngẩng đầu lên tôi, giọng ngọt lịm:
“Cháu chào ạ.”
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một điều không đúng lúc:Đ.ọc, fu/I.L, tại vivutruyen2.net/ để ủ.ng h/ộ t,ác, giả !
Nếu năm xưa tôi biết trân trọng, thì giờ đây con của tôi và Vi Vi hẳn đã lớn hơn bé này, cũng sẽ ngoan ngoãn gọi chúng tôi là ba mẹ.
Tôi lẽ ra đã có thể rất hạnh phúc.
Nhưng tất cả… đều do chính tay tôi hủy hoại.
Người đàn ông đứng bên đầy say đắm, môi khẽ nở một nụ mãn nguyện.
Trước đây, Vi Vi cũng từng đứng bên cạnh tôi như thế, ánh mắt dịu dàng ấy, từng chỉ dành riêng cho tôi.
Tôi đứng đó, không rời mắt, trong lòng dâng lên sự đố kỵ và đau đớn đến phát điên.
Nhưng tôi đã không còn tư cách — để đứng bên ấy nữa rồi.
Vi Vi, xin lỗi em. Lời xin lỗi này… đã đến quá muộn.
Chúc em hạnh phúc.
Bạn thấy sao?