Vợ Cũ, Người Thứ [...] – Chương 1

Chương 1

Cô thư ký mới luôn có nhiều ý đồ với vị hôn phu của tôi.

Nhưng mỗi lần ta ra sức lấy lòng đều bị đe dọa sa thải.

Cho đến khi ta bỏ thuốc vào ly nước của Phó Viễn Tri, đêm đó ấy trực tiếp kéo ta đến trước mặt tôi để tôi xử lý.

Vì sự việc chưa thật sự xảy ra, tôi chỉ cho người đuổi việc ta.

Thế vào đêm trước ngày cưới, ta đột nhiên ôm cái bụng to quỳ rạp trước mặt tôi, cầu xin tôi cho ta và đứa trẻ một con đường sống.

Tôi biết rõ ta đang giở trò vu vạ, lập tức ra lệnh đưa ta đến bệnh viện thủ thuật thai.

Nhưng sáng hôm sau, ngay tại hôn lễ, Phó Viễn Tri lại bóp cổ tôi trước mặt bao nhiêu khách khứa:

“Anh hỏi lại lần nữa, A Du hiện đang ở bệnh viện nào?”

“Anh đảm bảo với em, sau này người thừa kế chỉ có thể là con của em.”

“Nhưng nếu em thật sự khiến ấy mất đứa bé, cũng không ngại khiến em cả đời này không thể có con.”

Mặt tôi tím tái, đành miễn cưỡng ra địa chỉ.

Anh lập tức bỏ tôi lại giữa lễ cưới, chỉ để lại một câu:

“Hôn lễ dời sang ngày mai.”

Tôi bóng lưng vội vàng rời đi, liền gọi điện thoại:

“Hủy hôn lễ.”

“Và đặt lịch thai cho tôi.”

“Ngay hôm nay.”

1

“Diệp Diệp, xin lỗi em, đúng là đã lừa em.”

Lúc Phó Viễn Tri gọi điện đến, tôi đã ngồi chờ kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.

Giọng có phần mệt mỏi, chắc là đã chăm sóc Giang Du đến tận khuya:

“Đêm đó đúng là không kiềm chế , cũng vì tác dụng của thuốc.”

“Nhưng em yên tâm, người thừa kế của chúng ta sau này chỉ có thể là con em.”

“A Du không có ý gì khác, ấy chỉ đơn thuần muốn sinh cho một đứa trẻ.”

“Đợi đứa bé này ra đời, sẽ đưa hai mẹ con họ ra nước ngoài, cả đời này sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

Tôi chỉ nắm chặt điện thoại, mỉa mai.

Lúc Giang Du đến tìm tôi, tôi vốn nghĩ ta đang mang thai con của người khác rồi cố đến vu khống Phó Viễn Tri.

Bởi vì Phó Viễn Tri đã nhiều lần đảm bảo với tôi rằng đêm đó giữa họ không có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ ấy lại vì đứa bé này mà khiến tôi mất mặt giữa bao nhiêu người.

Cho dù sau này ta có đưa ta ra nước ngoài, cuộc hôn nhân này… tôi cũng không thể tiếp tục.

Thấy tôi không đáp lại, ta thở dài:

“Em yên tâm, . Hôn lễ dời sang ngày mai, sẽ đứng ra gánh hết mọi trách nhiệm.”

“Không cần đâu.”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Anh ta gọi lại nhiều lần không , đành gửi tin nhắn:

【Em đừng bướng bỉnh nữa, A Du sẽ không khó dễ cho em】

【Anh có thể lập di chúc ngay bây giờ, để lại toàn bộ tài sản cho con của chúng ta】

【Hơn nữa, thể chất em vốn khó thụ thai, nếu sau này không mang thai thì đứa bé này vẫn có thể chuyển tên cho em, A Du cũng không có ý kiến. Giấy đăng ký kết hôn chúng ta đã có rồi, em nhất định phải lớn chuyện sao?】

Tôi tắt điện thoại, khi bác sĩ gọi tên liền thẳng bước vào phòng phẫu thuật.

Đứa bé này, đúng là không dễ có .

Ban đầu tôi còn muốn giữ nó như một món quà bất ngờ cho vào đêm tân hôn.

Nhưng bây giờ, dù có quý giá đến đâu… tôi cũng không cần nữa.

Khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi thấy là Phó Viễn Tri với đôi mắt đỏ hoe.

Anh ta siết chặt tờ đơn xác nhận thai:

“Tại sao em không với ?”

Tôi lạnh nhạt đáp: “Tôi không muốn giữ, cho biết thì có ích gì?”

“Em đã xin phép chưa?”

Giọng ta cao lên, có chút run rẩy. Tôi cau mày:

“Đứa trẻ nằm trong bụng tôi, tôi không muốn giữ thì tôi có quyền ! Lẽ nào phải để nó ra đời để có một người cha thay lòng đổi dạ sao?”

“Em lấy gì mà chắc chắn tương lai của như thế?”

Anh ta ném mạnh tờ giấy xuống đất, ánh mắt tràn đầy tổn thương:

“Diệp Diệp, em không biết đã mong mỏi có con với em đến mức nào đâu!

“Cho dù Giang Du có giở trò với , thì sau này cũng chỉ là người cha tốt nhất cho con của chúng ta.

“Nhưng em…”

Anh ta đôi môi trắng bệch của tôi, nắm tay siết chặt, hít một hơi thật sâu: “Thôi . Em cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi chúng ta sẽ có đứa con thứ hai.”

Nói xong quay người bỏ đi.

“Không đâu.”

Tôi lấy từ ngăn kéo ra tờ đơn ly hôn:

“Ký đi, Tổng giám đốc Phó.”

2

“Em muốn ly hôn với ?”

Anh ta khựng lại giữa bước chân.

Thấy tôi không trả lời, giọng ta bắt đầu gay gắt:

“Hôn lễ sắp diễn ra, giờ em đòi ly hôn?”

“Tôi không thể chấp nhận người đàn ông của mình lại có người phụ nữ khác bên ngoài.”

Gương mặt ta hiện lên vẻ khó tin:

“Chuyện đó chỉ là tai nạn! Đêm đó đâu phải muốn là !

“Anh đã rồi, người là em, người thừa kế sau này cũng sẽ là con em sinh ra!

“Tình nào cũng cần có độ dung sai! Em đừng quá lý tưởng hóa mọi thứ như !”

Tôi ta chằm chằm:

“Đúng , với tôi, thì không có chỗ cho sự sai lầm.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...