Nửa đêm, thanh mai trúc mã của Giang Trì gửi tin nhắn WeChat cho tôi:
“Anh ấy em nhường cho chị đó.
Dù ấy không chị nhiều như em, chị nhất định phải chăm sóc ấy thật tốt nhé.”
Tôi lập tức lay Giang Trì dậy.
Anh ấy bừng tỉnh, vừa mở điện thoại đã gõ một tràng tin nhắn:
“Chị ơi! Chị có bị gì không ?
Chẳng qua lúc trước tôi không thu lại bức thư của chị thôi mà?”
“Có bệnh thì đi khám đi không?
Nửa đêm nửa hôm phiền tôi là ý gì hả?!”
1
Tôi và Giang Trì bên nhau đã năm năm, sau khi tốt nghiệp đại học định tổ chức lễ đính hôn.
Vừa mới ngồi xuống, hai bên phụ huynh còn chưa kịp mấy câu thì cửa phòng đã bị mở ra.
Một dáng vẻ yếu đuối bước vào, mặc váy công chúa tay phồng màu xanh lam, đi giày cao gót mảnh, trang điểm nhẹ nhàng.
Vừa vào đã khúc khích hai tiếng rồi mở miệng :
“Giang Trì, sắp đính hôn rồi sao? Sao không cho em biết ?”
Tôi liếc mắt ra hiệu với Giang Trì, hỏi thầm ta là ai.
“Em tới đây gì?”
“Em không thể đến à? Giang Trì, cảm chúng ta bao năm nay, chẳng lẽ có rồi cũng không định giới thiệu cho em sao? Hay là… sợ ai đó ghen?”
Sắc mặt tôi bắt đầu khó coi.
Giang Trì nhạt:
“Giới thiệu một chút, đây là – Lâm Mộ. Tiểu Mộ, đây là con nhà dì hàng xóm, Trần Uyển.”
Tôi vừa định chào hỏi thì Trần Uyển lại khúc khích, như chưa đủ còn cố tiến sát Giang Trì, nhẹ tay đập vào cánh tay ấy một cái, trông vô cùng thân mật.
“Trời ơi, giới thiệu kiểu gì . Bọn em là thanh mai trúc mã, đơn giản là hàng xóm sao đủ?”
Sắc mặt bố mẹ Giang Trì cũng trở nên khó coi.
Tôi vừa định lên tiếng thì bị Giang Trì chặn lại:
“Trần Uyển, em là con dì hàng xóm đã là giữ thể diện cho em lắm rồi đấy. Em nên nhớ, nhà cũng chỉ mới sống ở khu đó có ba năm.”
“Trần Uyển, em phiền vừa thôi không? Lại là lần theo định vị điện thoại mẹ đúng không? Suốt ngày bám theo , em không thấy mệt à?”
Mẹ Giang Trì thích đăng ảnh lên mạng xã hội, là người rất mê chụp ảnh.
Và khi đăng bài thì luôn gắn định vị.
Trần Uyển đỏ mắt:
“Giang Trì, phải đối xử với em thế này sao? Đúng là em từng sai, là đàn ông mà, chẳng lẽ không thể rộng lượng hơn một chút sao? Tại sao lại phải tàn nhẫn như ?”
Cô ta bắt đầu quan sát tôi:
“Anh ở bên ấy là để chọc tức em đúng không? Em đã tìm hiểu rồi, ta cũng bị cận 120 độ mắt phải giống em, cũng thích màu trắng và màu xanh, quan trọng nhất là… bọn em đều học kế toán.”
“Giang Trì, dù có giận em thế nào, cũng không thể tìm người thay thế như chứ.”
Tôi: “?”
Giang Trì lập tức đẩy ta ra ngoài:
“Chị à, em van chị đấy, soi lại gương đi không? Chị lấy gì để so với Tiểu Mộ?”
Sau đó “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
“Mẹ, con xin mẹ đấy, sau này đăng bài nhớ chặn ta đi không?”
Mẹ Giang Trì cũng ngượng ngùng, kéo tay tôi:
“Tiểu Mộ, thật sự xin lỗi con nhé, đều tại dì cả, dì quên mất phải chặn con nhỏ điên kia rồi. Con yên tâm, dì sẽ xóa nó ngay lập tức.”
Nghe xong mấy lời đó, sắc mặt ba mẹ tôi mới dịu lại.
Giang Trì mẹ tôi, thề thốt chắc nịch:
“Dì yên tâm, con nhất định sẽ không để Tiểu Mộ phải chịu ấm ức.”
2
Bố mẹ tôi rất bận, sau khi bàn xong chuyện đính hôn thì lập tức về nhà luôn.
Trên đường Giang Trì đưa tôi đi , ấy nhận cuộc gọi từ Trần Uyển.
Ban đầu Giang Trì không biết là ai gọi, bật luôn loa ngoài, vừa mở lên đã nghe thấy giọng điệu yểu điệu của Trần Uyển:
“Giang Trì, em đau dạ dày quá. Anh có thể đến xem em một chút không? Nhớ mang cho em cháo ở tiệm mà hay mua cho em ấy.”
Tôi ho nhẹ một tiếng.
Giọng Trần Uyển lập tức thay đổi:
“Ôi, Lâm Mộ cũng ở đó à. Lâm Mộ, chị đừng giận nhé, em với Giang Trì quen nhau lâu lắm rồi, trước khi chị xuất hiện, bọn em thân nhau lắm luôn.
Tất nhiên rồi, em không trách chị đâu. Dù gì thì Giang Trì cũng là người trọng nghĩa mà.”
Giang Trì hít sâu một hơi, sau đó đập tay lên vô lăng, tấp xe vào lề rồi bắt đầu xả giận:
“Trần Uyển, em có bị bệnh không? Em thôi ngay cái kiểu chuyện khiến hiểu lầm không?”
“Cái gì mà thường xuyên mua cháo cho em? Không phải là mẹ em nhờ mang qua cho em à?”
“Cái gì mà trước khi Tiểu Mộ xuất hiện, bọn mình thân thiết? Không phải do em suốt ngày bám theo đấy à?”
“Không trách Tiểu Mộ? Em có tư cách gì mà trách ấy? Bọn mình thân lắm à?”
“Em bị bệnh thật rồi đấy à?”
…
Trần Uyển sụt sịt khóc rồi tắt máy, Giang Trì vẫn còn đang giận, liền mở WeChat của Trần Uyển, gửi luôn một câu:
“Có bệnh thì đi chữa đi, đừng có ngày nào cũng phát bệnh với tôi!”
Rồi dứt khoát xóa và chặn ta.
Anh giơ tay thề trước mặt tôi:
“Tiểu Mộ, em tin đi, với Trần Uyển thật sự không có gì cả. Cô ta trước giờ chưa từng phát bệnh như đâu.”
Tôi vỗ vai Giang Trì:
“Em biết.”
Tôi và Giang Trì bên nhau năm năm, đây không phải lần đầu tôi nghe thấy cái tên Trần Uyển, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp ta ngoài đời.
Hôm Giang Trì công khai tôi, tôi nhận một lời mời kết kỳ lạ trên WeChat:
“Nhất định chị phải Giang Trì thật nhiều nhé. Làm ơn đấy, Giang Trì dạ dày không tốt, lại kén ăn, tính cách có chút lạnh lùng, chung thì ấy rất tốt.”
“Cho nên, chị hãy đối xử thật tốt với ấy, em xin chị.”
Tôi vừa đọc lời mời kết ấy, vừa Giang Trì đang cúi đầu bóc tôm cho tôi, liền đưa điện thoại cho .
Giang Trì chằm chằm vào ảnh đại diện một hồi lâu, cuối cùng kết luận:
“Người nào , không quen nha!”
Rồi tiếp tục cúi đầu bóc tôm cho tôi.
Lúc đó điện thoại của reo lên, đặt trước mặt tôi:
“Tiểu Mộ, giúp xem với, nếu là tin nhắn thì nhắn lại giùm nhé.”
Mở ra xem, ô hô, cái ảnh đại diện này quen ghê, chẳng phải là cái người vừa gửi lời mời kết kia sao?
Tôi định xem thử ghi là gì, mới phát hiện Giang Trì chẳng hề đặt ghi gì hết.
“Giang Trì, có rồi đấy. Anh mấy lời đó không còn giá trị nữa rồi sao?”
“Giang Trì, em chúc hạnh phúc.”
Tôi lập tức nổi điên, giọng điệu giả vờ trong sáng này mà bảo không có gì thì tôi không tin!
Giang Trì cũng đơ luôn, chằm chằm vào cái ảnh đại diện đó rất lâu, còn mở cả trang cá nhân ra soi, cuối cùng vào những lượt thích từ chung mới đoán ra là ai.
Anh chửi ngay lập tức:
“Trần Uyển, em có vấn đề à?”
Trần Uyển trả lời ngay:
“Rõ ràng lúc nhỏ đã sẽ bảo vệ em mà.”
“Em có bệnh thật rồi đấy à? Bệnh viện XX khoa thần kinh là tốt nhất cả nước đấy, đặt lịch sẵn cho em rồi, nhớ đi khám nhé.”
Xóa và chặn xong, Giang Trì giải thích với tôi:
“Tiểu Mộ, mẹ và mẹ ta là , hồi nhỏ chắc tầm ba bốn tuổi, mẹ là con trai thì phải bảo vệ em , nên mới thế. Ai ngờ ta lại bệnh đến mức này…”
3
Tôi nhớ lúc đó mình còn lên tiếng bênh Trần Uyển:
“Khoan khoan khoan, cũng không cần chửi một thậm tệ đâu.”
Giờ nghĩ lại, thật sự chỉ muốn quay về tự tát mình một cái — ta hoàn toàn xứng đáng bị chửi như thế!
Cuối tuần tôi theo Giang Trì về nhà ăn cơm, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong:
“Không phải tôi chứ, con bé đó thì có gì tốt đâu, đáng để cả nhà coi như bảo bối thế sao?”
Giọng không còn trẻ, vừa nghe đã biết là đang tôi, tôi đứng ngây ra, không khỏi thấy ngượng.
Ngay sau đó là giọng mẹ Giang Trì vang lên:
“Ui dào, trong mắt chúng tôi thì con bé ấy cái gì cũng tốt cả. Tốt nghiệp đại học danh tiếng… À đúng rồi, con bé Tiểu Uyển nhà chị dạo này học liên thông xong chưa?
Tiểu Mộ nhà tôi vừa ra trường là tìm công việc hàng đầu rồi đấy. Còn con bé nhà chị dạo này vẫn suốt ngày ở nhà à?
Tôi thật nhé, dù là con thì cũng nên có sự nghiệp của riêng mình mà cố gắng chứ.”
Giang Trì khẽ ho một tiếng, cúi đầu giúp tôi thay dép rồi bước tới.
“Dì Trần, Tiểu Mộ là cháu. Không đến việc ấy xuất sắc thế nào, dù ấy có khuyết điểm, cũng không phải để người ngoài bàn tán đâu ạ.”
Sau đó cầm túi của mẹ Trần Uyển để sang một bên, rồi đưa lại cho bà ấy:
“Dì Trần, trời cũng không còn sớm nữa. Dì không có nhà à? Mau về đi ạ.”
Bạn thấy sao?