Tôi chỉ lo cho người tôi và sống hết mình trong thực tại.
Lục Hoài Cảnh đề nghị:
“Mở livestream đi, để mọi người hiểu hơn về em.”
“Em đã rất nổi rồi, dù là nổi vì bị ghét.” – Tôi đáp.
Anh lắc đầu:
“Không phải là em trong công việc, mà là em với tư cách vợ của .”
Anh nắm tay tôi, tôi từ từ gật đầu.
Sau khi trao đổi với tổ chương trình, chúng tôi quyết định livestream.
Livestream bắt đầu, một trong những câu hỏi khán giả gửi đến là:
“Hai người quen nhau như thế nào?”
Lục Hoài Cảnh đọc câu hỏi, bắt đầu kể:
“Khi tôi mới quay phim, có lần đóng vai một người lang thang. Trời hè nóng nực, tôi bị say nắng, chẳng ai thèm để ý đến tôi.”
“Khi đoàn phim giải tán, ấy thấy tôi, đưa tôi vào bệnh viện. Sau đó hỏi tôi có giấy tờ tùy thân không, có bệnh gì không, gia đình có khó khăn không.”
“Tôi trả lời xong, ấy bảo tôi khỏe mạnh, gia đình không nghèo, không bệnh mà lại dám giả người ăn xin lừa đảo. Cô ấy còn dọa báo cảnh sát bắt tôi.”
“Rồi ấy ‘bốp’ cho tôi một cái. Không phóng đại đâu, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc như bị đánh lệch luôn.”
Phòng bình luận lập tức bùng nổ:
“Chị Lâm đúng là người cẩn thận, kiểm tra kỹ trước khi ra tay.”
“Haha, một người dám hỏi, một người dám trả lời, một người dám đánh.”
“Tôi vẫn thấy Lâm Ngữ Khích rất đáng ghét, lần nữa cảm thấy buồn nôn.”
Lục Hoài Cảnh tiếp tục:
“Nhưng mà ấy cũng sửa sai rất nhanh. Biết mình nhầm, ấy rất áy náy, cứ hỏi tôi có sao không.”
“Sau đó, trong thời gian tiếp , tôi phát hiện ra ấy rất thích linh tinh, miệng dẻo, lời ngon ngọt lúc nào cũng có sẵn.”
“Rồi tôi nhận ra mình thích ấy. Và thế là bắt đầu theo đuổi, theo đuổi rất lâu.”
Anh chống tay lên đầu, ra vẻ suy tư.
“Khó khăn lắm mới theo đuổi . Đừng có mắng ấy mà tôi mất ấy đấy.”
Phòng bình luận dậy sóng:
“Tôi tưởng ấy hối lỗi thì sẽ nấu cháo cho . Nhưng không, lại ấy vì hỏi: ‘Anh có thích tôi không?’”
“Ngọt ngào ở chỗ nào cơ? Chẳng lẽ vì ấy chửi là sá bì mà thấy ngọt sao?”
Lục Hoài Cảnh mỉm giải thích:
“Đúng . Với tôi, đó chính là ngọt ngào. Cô ấy nhớ tôi không dám thẳng.”
“Cô ấy không muốn để lộ mặt yếu đuối, không muốn dựa dẫm vào người khác. Có thể điều đó nghe hơi khó hiểu với mọi người, tôi khẳng định, ấy không chửi tôi đâu. Cô ấy nhớ tôi.”
Tôi không thể không cảm .
Từ nhỏ, bố mẹ tôi luôn bận rộn. Họ chỉ quan tâm đến tôi qua những tờ tiền, luôn rằng: “Chúng tôi tất cả vì con, con phải biết nghe lời.”
Tôi lớn lên thiếu thốn cảm gia đình, mặc dù chẳng thiếu tiền.
Tôi từng cố gắng kết nối với họ, đổi lại chỉ là sự thờ ơ.
Nếu tôi mắc lỗi, họ lại trở nên cáu kỉnh, thậm chí quát tháo.
Dần dần, tôi học cách không dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Lớn lên, tôi nghĩ rằng chính là tổn thương, là những lời trách móc nặng nề, là sự nhớ nhung không thể ra.
Tôi không biết cách thẳng thắn bày tỏ nỗi nhớ, cũng không dám yếu đuối hỏi có thể ở lại thêm chút nữa hay không.
Nhưng gặp Lục Hoài Cảnh, tôi hiểu rằng có thể thấu những lời tôi không ra.
Những cảm bấp bênh và vô định của tôi, sau bao mùa hè mờ nhạt, cuối cùng đã đón một mùa xuân mới.
Hóa ra không phải là trách móc hay áp lực, mà là sự hỗ trợ để tôi trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
“Lục Hoài Cảnh, thật sự là một người rất tuyệt vời. Không ngạc nhiên khi có nhiều fan mến đến .”
Anh tôi, mỉm :
“Là vì em tuyệt vời, nên mới muốn trở nên tốt hơn để xứng đáng em thích.”
“May mắn là đã thành công.”
Anh tiếp tục tương tác với khán giả, kể về một phiên bản khác của tôi mà tôi chưa từng nhận ra.
Và tôi, cuối cùng, đã hòa giải với chính mình.
Không sao cả.
Bị tổn thương không sao cả.
Không trở thành một người khiến chính mình hài lòng cũng không sao cả.
Chỉ cần giữ tâm hồn ngay thẳng, tiếp tục bước về phía trước, rồi ánh sáng sẽ luôn chờ đón.
11
Tôi đã bị mắng chửi suốt nhiều năm, chẳng ngờ ngày “lật mình” lại đến một cách kỳ lạ như thế.
Người ta , họ không phải vì tin tôi, mà vì muốn tin vào một trái tim thiện lương.
Nhờ buổi livestream của Lục Hoài Cảnh, có người đã tìm ra những việc thiện nguyện tôi từng : hỗ trợ vùng khó khăn, xây trường học hy vọng, quyên góp vật tư.
Dư luận xoay chiều chỉ trong một đêm.
Nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tôi.
Tôi lướt qua một vài bình luận, bật , mang chiếc điện thoại đến trước mặt Lục Hoài Cảnh.
Nụ tôi rạng rỡ đến mức cong cả mắt:
“Bây giờ, chắc không còn nhiều người mắng mù mắt nữa.”
Chọc ghẹo xong, tôi mãn nguyện đi ngủ.
“Yêu là…”
Tôi nghe nhẹ giọng bên tai:
“Đừng quá khắt khe với bản thân mình.”
Tôi hỏi :
“Nếu em thật sự biến thành một con chuột nhỏ thì sao?”
Anh đáp:
“Vậy sẽ nhét em vào túi, mang em đi khắp thế giới.”
“Dù em là chuột nhỏ, vẫn sẽ em.”
Tôi “hừ hừ” hai tiếng, dĩ nhiên là tôi biết.
Trước đây, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Tôi không tự tin rằng mình có thể quản lý tốt một mối quan hệ, cũng không muốn ràng buộc cuộc đời mình với người khác, cùng gánh chịu rủi ro.
Thật sự là chưa từng.
Lục Hoài Cảnh luôn rất tôn trọng tôi. Tôi muốn đương, sẵn sàng cùng tôi .
Cho đến ngày tôi gặp tai nạn giao thông, vội vàng chạy đến gặp tôi.
Không hề trách móc, cũng không có một lời phàn nàn.
Anh không với tôi rằng:
“Vì đến gặp em, phải thay đổi lịch trình và bị mắng là chảnh chọe.”
Cũng không trách tôi rằng:
“Sao em không rõ chỉ là vết thương nhẹ?”
Tôi ra , thật sự đau lòng vì tôi.
Và khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ. Một ý nghĩ đ,iên rồ mà tôi chưa từng có trước đây.
Tôi thẳng thắn, dứt khoát, trao cả cuộc đời mình cho :
“Chúng ta kết hôn đi.”
Lục Hoài Cảnh sững sờ. Sự không tin trong mắt nhanh chóng bị cơn vui sướng áp đảo.
Anh :
“Được.”
Dưới đôi mắt thâm quầng, ánh mắt sáng rực lên.
Sau đó, lặp lại lời tôi vừa .
Tôi thầm nghĩ đến câu thơ của Borges:
“Tôi dành cho em sự trung thành của một kẻ chưa từng có đức tin.”
Tình chính là một canh bạc lớn. Tôi chọn đặt cược vào Lục Hoài Cảnh.
(Hết)
Bạn thấy sao?