12
Trong thời gian ông nội bệnh nặng, nhà họ Phong cũng xảy ra không ít chuyện.
Ban đầu là mấy bác, em họ của Phong Hành bắt đầu nhân cơ hội tranh giành quyền lực, giở đủ trò sau lưng.
Phong Hành phản ứng rất nhanh, mạnh tay dẹp yên đám người đó.
Nhưng rồi lại xảy ra chuyện khác.
Hứa Mạn Quân ngoại .
Không biết là phóng viên nào bám theo, bắt cảnh ta cùng một người đàn ông lạ đi vào khách sạn, còn có cả ảnh thân mật.
Chuyện này nhanh chóng bùng nổ mạng xã hội.
Dù gì, Hứa Mạn Quân cũng không chỉ là nghệ sĩ, mà còn là cháu dâu nhà họ Phong.
Lạ ở chỗ, dù Phong Hành cố gắng ém chuyện xuống, dư luận vẫn rầm rộ, như thể có người cố thổi phồng mọi thứ.
Đối thủ của nhà họ Phong không thiếu, trong bóng tối luôn có người rình rập, chờ thời cơ ra tay.
Tin tức vừa nổ ra, đám người trong nhà họ Phong lại bắt đầu ngọ nguậy.
Trong thế giáp công trong – ngoài, Phong Hành như rơi vào vũng lầy.
Anh bắt đầu rối bời.
Đúng lúc hai chuyện đó nổ ra, hình sức khỏe của ông nội cũng xấu đi từng ngày.
Hôm đó, tôi vào viện thăm ông thì thấy một đứa cháu trong nhà định xông vào phòng bệnh, muốn với ông chuyện Phong Hành không đủ năng lực người kế thừa, phải kể hết mọi chuyện mấy ngày qua.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
Lúc này mà những chuyện ấy với ông, rốt cuộc là có ý đồ gì?
May mà vẫn có người tỉnh táo, kịp thời ngăn lại.
Tôi vào phòng bệnh, ông vẫn đang ngủ.
Ngoài cửa sổ, mưa xuân rả rích suốt bao ngày vẫn chưa dứt.
Tôi nhớ lại chiếc xích đu phủ đầy hoa tử đằng trong nhà họ Phong, nơi mà tôi rất thích ngồi đu mỗi khi rảnh rỗi.
Có những buổi chiều, ông nội ngồi uống trà trong sân, thỉnh thoảng lại nhắc đến mấy đứa cháu trong nhà.
Ông thường , trong thế hệ này, chỉ có Phong Hành là có thể bồi dưỡng .
Tương lai, nhà họ Phong phải giao vào tay nó.
Tập đoàn Phong thị là tâm huyết cả đời của ông, còn Phong Hành là niềm kỳ vọng lớn nhất.
Trước khi rời khỏi phòng, tôi giúp ông kéo chăn ngay ngắn lại.
Tôi đã nhận quá nhiều từ ông.
Tôi nên giúp một tay.
13
“Cầm đi.”
Tôi đặt bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trước mặt Phong Hành.
Tôi nắm giữ 3% cổ phần của tập đoàn Phong thị.
Con số này thật sự là rất lớn.
Sắc mặt Phong Hành hiện rõ sự bất ngờ.
Anh đẩy bản thỏa thuận lại cho tôi.
“Đường Uyển, không cần đâu.”
Nhưng tôi không nhận lại, chỉ bình tĩnh : “Không phải vì , là vì ông nội.”
Anh khẽ vuốt nhẹ góc tờ giấy, ánh mắt trầm trọng.
“Đường Uyển, em không hối hận sao?”
Tôi lắc đầu: “Không hối hận.”
Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng — dù cổ phần là ông nội tự nguyện cho tôi, xét cho cùng, đó vẫn là tài sản của nhà họ Phong.
Tôi đã đứng trên vai nhà họ Phong, thấy một thế giới khác, cũng từ đó mà có sự nghiệp riêng của mình. Tôi thật lòng đã rất hài lòng.
Huống chi, về sau này, tôi cũng thật sự không muốn dính dáng gì thêm đến nhà họ Phong nữa.
Từ sau hôm đó, Phong Hành mạnh tay dẹp yên những người họ hàng đang muốn tranh giành quyền lực trong công ty. Những scandal của Hứa Mạn Quân cũng dần biến mất khỏi mạng xã hội.
Dù trải qua một trận sóng gió khiến Phong thị suy yếu không ít, ít nhất, tạm thời cũng đã vượt qua khúc quanh này.
Không lâu sau đó, ông nội qua đời.
Ông ra đi rất nhẹ nhàng, trong giấc ngủ.
Tôi đến dự tang lễ. Giữa đám đông mặc đồ đen, Phong Hành trông có phần mệt mỏi, ánh mắt và khí thế lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Sau buổi lễ, tôi cờ gặp lại Hứa Mạn Quân.
Lần đầu tiên tôi thấy ta để mặt mộc trước mặt tôi, cũng không còn vẻ ngạo nghễ sẵn sàng chiến đấu như trước.
Cả người trông uể oải hẳn đi.
Cô ta tôi, khổ:
“Cô cũng nghe chuyện của tôi rồi chứ?”
Giọng ta đầy thê lương.
Vì những bê bối kia, sự nghiệp của ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Lúc đó, tôi không còn cảm giác gì nữa, thậm chí còn thấy ta có chút đáng thương.
Hứa Mạn Quân lạnh, nghiến răng : “Tôi ngoại đấy, tôi còn cố ngoại với của ta, để ta cả đời không ngẩng đầu lên nổi!”
Cô ta trong cay độc, trong đó lại lộ ra một tia sống hiếm hoi.
“Trong lòng ta luôn có người khác, bản thân cũng không sạch sẽ, tại sao chỉ mình tôi không ngoại ? Muốn ly hôn à? Mơ đi!” Cô ta tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, nhếch môi lạnh lùng: “Cả đời này, tôi cũng sẽ không tha cho ta.”
Thành thật mà , tôi cảm thấy tinh thần của ta không còn ổn định nữa.
Nhưng ân oán giữa hai người họ, tôi không còn hứng thú. Sợ ta bám theo, tôi nhanh chóng rảo bước rời đi.
Không lâu sau, trời đổ mưa.
Tôi còn cách xe một đoạn, bỗng có một chiếc ô đen che lên đầu tôi.
“Để đưa em về.”
Giọng kiên định.
Không xa phía sau , Hứa Mạn Quân đang đứng trong mưa, người ướt sũng, ánh mắt trống rỗng về phía chúng tôi.
Tôi lắc đầu: “Anh đi đi.”
Phong Hành vẫn cố chấp.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một cảm giác vừa nực vừa chua chát.
Tôi bật giễu cợt: “Phong Hành, là người cũng không tệ, có ai từng với chưa — thật sự rất tệ không?”
Hai cuộc hôn nhân, cuộc nào cũng không sống yên.
Ở bên tôi, thì lòng lại nghĩ đến Hứa Mạn Quân.
Tới khi thật sự cưới người mình , lại bắt đầu lung lay, không yên ổn.
Anh sững người tại chỗ.
Tôi bước ra khỏi ô của , lao vào mưa lớn.
Dù ướt hết quần áo, tôi vẫn ngồi vào xe .
Qua ô cửa kính, tôi thấy Phong Hành bước đến bên Hứa Mạn Quân. Hai người họ giằng co, dây dưa không dứt.
Mưa mù mịt, không rõ vẻ mặt.
Nhưng từ tác kéo đẩy, tôi cảm nhận sự nhẫn nhịn của người đàn ông, và tiếng gào thét tuyệt vọng của người phụ nữ.
Họ từng là ánh trăng trong lòng nhau, cuối cùng cũng lấy nhau, mà giờ lại hành hạ nhau như kẻ thù.
Nhưng đó là câu chuyện của họ.
Đã chẳng còn liên quan đến tôi nữa rồi.
Tôi khởi xe, rời khỏi nghĩa trang.
Tôi biết, từ giờ phút này, tôi và nhà họ Phong — thật sự không còn bất cứ liên hệ gì nữa.
Hết
Bạn thấy sao?